Chapter 1817: Làm vậy thì có ý nghĩa gì? (2)
Cung Chủ Huyết Cung từ từ ngẩng đầu lên, một trận chiến hỗn loạn từ xa hiện ra trước mắt hắn.
"Ha ha."
Đôi môi bị băng vải quấn quanh của hắn hơi nhếch lên.
Mặc dù âm thanh không thể truyền đến từ khoảng cách xa như vậy, nhưng Cung Chủ Huyết Cung có thể nghe thấy những tiếng gào thét đau đớn.
"Cuối cùng cũng thấy rồi à?"
"Chúng ta phải nhanh lên thôi."
Ý định của hắn đã bị một võ giả Huyết Cung đoán được. Tuy nhiên, Cung Chủ Huyết Cung chậm rãi lắc đầu. Thậm chí, hắn còn thốt ra một câu nói bất ngờ.
"Không. Chúng ta sẽ giảm tốc độ xuống."
Đôi mắt của tên võ giả kia lộ đầy sự nghi hoặc. Nhưng hắn không dám hỏi "Tại sao?" bởi vì đó là một hành động ngu ngốc.
Hắn chỉ ra hiệu cho những người đi sau làm theo mệnh lệnh của Cung Chủ.
Cung Chủ Huyết Cung có vẻ đã vui lên, khẽ cười một cách u ám.
Tăng tốc và đánh bại kẻ địch nhanh chóng cũng không tồi. Chắc hẳn sẽ rất thú vị khi mang đến cho kẻ địch sự tuyệt vọng lớn nhất. Nhưng nhiệm vụ mà hắn được giao không phải là tạo ra tuyệt vọng, mà là gây ra sự hỗn loạn.
"Vậy thì tiếp theo chúng ta sẽ làm gì ạ?"
Sự rạn nứt luôn bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt, giống như lời của Minh Chủ đã nói.
***
"Chân Huyễn!"
Vô Chấn vội vã chạy về phía Chân Huyễn.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ở đó…!"
Chân Huyễn gần như mất hết sức lực, run rẩy chỉ về phía Võ Đang Sơn. Vô Chấn cố gắng nheo một con mắt còn lại, nhìn về hướng mà Chân Huyễn chỉ.
"Đó là…"
Dù rất xa và mờ ảo, Vô Chấn nhanh chóng nhận ra. Đó chính là những kẻ đã xâm nhập vào Võ Đang trước đây.
"Huyết Cung!"
Trong mắt Vô Chấn lóe lên nghi ngờ.
"Tại sao bọn chúng lại ở đó?"
"Võ Đang... bọn chúng đang nhắm đến Võ Đang!"
"Nhắm vào Võ Đang sao? Nhưng chúng ta đang ở đây mà."
"Sư thúc!"
Chân Huyễn hét lên.
"Những người khác vẫn đang ở đó mà!"
Ngay lúc đó, trái tim của Vô Chấn chùng xuống. Đôi mắt mở to, run rẩy vì đả kích nặng.
"Những người bị thương..."
Trong trận chiến trước đó, những người bị thương nặng và vẫn chưa hồi phục hoàn toàn đang nằm tĩnh dưỡng tại dược đường của Võ Đang.
Nếu lũ ác quái kia tấn công Võ Đang thì...
"Không. Không thể như thế được..."
Những người bị thương sẽ không thể phản kháng, và tất cả sẽ bị mất mạng. Các điện các của Võ Đang cũng sẽ bị thiêu rụi.
"Chúng ta phải... phải đi ngay thôi. Sư thúc! Chúng ta phải mau đi thôi!"
"Hả?"
Vô Chấn mở miệng một cách khó khăn.
"Chúng ta phải lập tức dẫn các đệ tử đi cứu những người bị thương! Không còn thời gian đâu!"
Khuôn mặt của Vô Chấn bỗng chốc trở nên trắng bệch. Sau lưng Chân Huyễn, những đệ tử Võ Đang vẫn đang chiến đấu với kẻ thù. Họ đang cố gắng ngăn cản địch với sự giúp đỡ của các kiếm tu Hoa Sơn.
Ngón tay của Vô Chấn run lên. Chân Huyễn lo lắng thúc giục.
"Sư thúc! Người đang làm gì vậy? Chúng ta phải ngay lập tức..."
"Không thể được."
"Hả?"
Vô Chấn khó khăn mở miệng.
"Chúng ta không thể rút lui ngay lúc này."
Chân Huyễn ngơ ngác nhìn Vô Chấn.
"Sư thúc đang nói gì vậy?"
"Chúng ta không thể rút lui ngay lúc này được."
"Sư thúc!"
Chân Huyễn lao tới, nắm chặt hai vai của Vô Chấn. Đôi mắt của hắn đỏ ngầu.
"Các trưởng lão! Các sư huynh đệ của chúng ta đang ở đó đấy!"
“...”
“Họ vì chiến đấu với lũ tà phái ác độc nên mới bị thương. Họ là những người đã liều mạng để bảo vệ được Võ Đang. Vậy mà giờ sư thúc lại muốn bỏ mặc họ, để họ mất mạng dưới tay lũ ma thú đó của tà phái sao?”
“Chân Huyễn!”
"Sư thúc thấy làm như vậy có phải phép hay không?!"
Vô Chấn nắm chặt cổ tay của Chân Huyễn và giật mạnh ra.
"Con bình tĩnh lại đi."
"Sư thúc!"
"Con cũng biết thứ mà bọn chúng nhắm vào là gì mà!"
Cuối cùng thì Vô Chấn cũng phải lớn tiếng. Vô Chấn nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm.
Bọn chúng không cần thiết phải leo núi đến chỗ đó. Đó đâu phải con đường duy nhất để dẫn tới Võ Đang Sơn, bọn chúng có rất nhiều cách để leo lên Võ Đang mà vẫn che giấu được thân phận.
Thế nhưng bọn chúng lại chọn con đường mòn rõ mồn một như vậy. Mục đích của chúng đã quá rõ ràng rồi.
"Bọn chúng muốn chúng ta bỏ mặc chiến trường mà chạy đến đó. Chúng muốn chúng ta rút khỏi chiến tuyến này."
“...”
"Con cũng biết đó là mục đích của Trường Nhất Tiếu rồi đúng không?"
Chân Huyễn cắn chặt môi dưới đến mức bật cả máu.
"Vậy để không làm theo ý của Trường Nhất Tiếu, chúng ta phải bỏ mặc các sư huynh đệ bị thương ở đó sao?"
"Chân Huyễn!"
"Sư thúc không phân biệt được cái gì là trước, cái gì là sau sao, cái gì nên ưu tiên, cái gì không ạ? Từ nãy đến giờ sư thúc đang nói cái gì sư thúc có biết không!"
Chân Huyễn đẩy mạnh Vô Chấn ra.
"Con bỏ cuộc!"
"Con đang làm gì vậy hả?"
"Nếu sư thúc không đi, vậy thì con sẽ đi. Con sẽ dẫn dắt những người muốn đi cùng con."
"Ta đã nói là không được!"
Ánh mắt của Chân Huyễn như bốc lửa. Hắn không thể chấp nhận được nữa. Hắn không thể để Võ Đang sụp đổ thêm nữa. Đây không phải là sự cố chấp hay lòng tham nhỏ nhen gì.
Vứt bỏ những người bị thương để đổi lấy chiến thắng? Vậy thì giữ được Võ Đang, giữ được giang hồ này thì có ý nghĩa gì?
Chân Huyễn quay lưng lại với Vô Chấn và lao ra ngoài, nhưng Vô Chấn đã ngay lập tức chắn trước mặt hắn.
"Dừng lại. Ta nhắc lại lần nữa, con không được đi."
Vẻ mặt của Chân Huyễn trở nên méo mó.
"Con không còn nhiều thời gian nữa đâu. Xin sư thúc hãy tránh ra!"
“...”
"Sư thúc không tránh sao?!"
Chân Huyễn định đẩy Vô Chấn ra thì Vô Chấn bất ngờ rút kiếm ra và chĩa thẳng vào Chân Huyễn. Chân Huyễn không thể tin được vào cảnh tượng trước mắt, hắn ngây người ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đang chĩa vào mình, rồi lại nhìn Vô Chấn đang cầm thanh kiếm đó. Vô Chấn nghiến răng nó.
"Con tỉnh táo lại đi, Chân Huyễn."
Một lúc sau, đôi mắt của Chân Huyễn dần dần bùng nổ phẫn nộ.
Cuộc đối đầu này không chỉ xảy ra giữa hai người họ.
Chiến trường đôi khi giống như một sinh vật thất thường và hung bạo, nó có thể bỏ qua tất cả những quy tắc thông thường. Có những việc quan trọng bị bỏ qua một cách dễ dàng, nhưng cũng có những chuyện nhỏ nhặt lại có thể trở thành mồi lửa thiêu đốt cả chiến trường.
Sự đối đầu giữa hai người họ ban đầu chỉ là một gợn sóng nhỏ trong chiến trường rộng lớn này. Nhưng ảnh hưởng của nó lại lan rộng ra xung quanh một cách kỳ lạ.
"Có chuyện gì vậy? Bọn họ bị sao vậy?"
"Phía sau… phía sau có địch!"
"Phía sau á?"
"Võ Đang Sơn!"
Quân địch xuất hiện ở một nơi rất xa. Sự thật này mang đến hai ý nghĩa khác nhau cho các võ giả của Thiên Hữu Minh đang chiến đấu trên chiến trường.
Đối với những đệ tử Võ Đang đang chiến đấu không ngừng nghỉ, đó là nỗi lo lắng rằng môn phái có thể bị xâm chiếm.
Đối với những người không phải là đệ tử Võ Đang, đó là cú đả kích lớn khi một thế lực tuyệt đối không thể xem thường xuất hiện ở phía sau.
Và hai cảm xúc này đã gây ra một cảm xúc lớn hơn. Đó chính là sự sợ hãi.
Nỗi sợ hãi len lỏi vào từng ngóc ngách và từ từ lan rộng. Những người không hiểu tình huống cũng vô thức quay đầu nhìn xung quanh vì cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong không khí.
Những người phản ứng mạnh mẽ nhất đương nhiên là đệ tử của Võ Đang.
"Chẳng phải chúng ta nên đi cứu họ sao?"
"Sư đệ, hãy bình tĩnh lại đã."
"Bình tĩnh sao? Nếu không đi ngay bây giờ, chúng ta sẽ muộn mất! Có khi bây giờ đã muộn rồi. Chúng ta còn ở đây để làm gì vậy?"
"Chúng ta không thể bỏ nơi này được!"
"Bổn sơn cũng đang cần giúp đỡ mà! Những người ở đây có thể chống cự được mà đúng không?"
"Kể từ khi chúng ta lao vào đây, Võ Đang đã có một vai trò!"
"Cứu những người đó cũng là trách nhiệm của chúng ta!"
Mặc dù vẫn chưa lớn, nhưng sự xôn xao này chắc chắn đã tạo ra một vết nứt trong chiến trường.
"Sư huynh!"
“...”
Chiêu Kiệt và Nhuận Tông hiển nhiên là những người cảm nhận rõ rệt bầu không khí này.
"Trường Nhất Tiếu..."
Nhuận Tông nghiến chặt răng.
Lý do lớn nhất khiến Thiên Hữu Minh có thể chiến thắng là vì những người tụ họp ở đây đều có cùng một suy nghĩ.
Không cần nói đến những lời lẽ to tát như đại nghĩa. Họ chỉ đơn giản là đối mặt với kẻ thù ngay trước mắt và chiến đấu hết sức. Vì điều đó có lợi cho tất cả.
Nhưng nếu suy nghĩ chung này bắt đầu thay đổi, chiến trường này có thể sụp đổ hoàn toàn.
Nếu ai đó bắt đầu nghĩ rằng chiến đấu ở đây không phải là lựa chọn tốt nhất, và suy nghĩ đó lan rộng, liệu dòng chảy của chiến tranh có giữ được như hiện tại?
Nhuận Tông biết rõ câu trả lời cho câu hỏi này.
"Chúng ta phải làm sao đây, sư huynh?"
"Hiện tại…"
Nhuận Tông định mở miệng một cách thận trọng.
"Nghe nói những người bị thương đang bị tấn công, ta có nên chạy đến cứu họ trước không?"
“...”
"Hả? Sư huynh?"
Nhuận Tông im lặng một lúc, rồi cảm thấy mặt mình nóng bừng.
‘Ta…’
Hắn đã nghĩ rằng.
Nếu những suy nghĩ khác bắt đầu xen vào trong đầu họ, thì cục diện chiến trường này có thể sẽ thay đổi. Nhưng, vấn đề cứu những người bị thương không phải là việc mà hắn nên can thiệp vào.
Đúng, đó là suy nghĩ của hắn.
Nhưng giờ đây, Chiêu Kiệt chỉ nghĩ đến việc những người bị thương có thể sẽ bị hy sinh. Những cân nhắc về lợi hay hại trong chiến trường này có thể đã bị xóa bỏ trong đầu hắn.
Chiêu Kiệt thật đơn giản và ngây thơ. Khó có thể tin rằng đây là suy nghĩ của một người đang mang trọng trách trong một cuộc chiến quyết định vận mệnh của Trung Nguyên.
Nhưng…
"Sư huynh, sao huynh không nói gì vậy?"
Chiêu Kiệt đứng bồn chồn, còn Nhuận Tông cắn môi.
"Liệu chúng ta có thể đến kịp không?"
"Muộn rồi, chắc chắn là muộn rồi."
Chiêu Kiệt trả lời, mắt hắn sáng lên đầy quyết tâm.
"Nhưng đệ chắc chắn đệ sẽ đến đó trước bất kỳ ai!"
Nhuận Tông gật đầu mạnh. Dĩ nhiên, nếu Chiêu Kiệt rời đi ngay lúc này, chiến tuyến có thể sụp đổ, và sẽ có những người phải chiến đấu một cách vất vả hơn.
‘Nhưng điều đó thì có sao?’
Vô Chấn cản Chân Huyễn là không sai.
Ngay từ đầu, Võ Đang không thể chọn lựa. Những người có thể hy sinh là các đệ tử của họ, nếu họ không làm gì, họ cũng sẽ bị chỉ trích.
Tuy nhiên, Hoa Sơn thì có thể làm được.
"Kiệt Nhi!"
"Vâng!"
Nhuận Tông nhìn chằm chằm vào Chiêu Kiệt.
Chiêu Kiệt hiểu rõ. Nếu hắn rời khỏi đây, sẽ có bao nhiêu người phải chịu khó khăn. Dù vậy, hắn vẫn không nao núng.
Bởi vì hắn tin tưởng. Tin rằng Nhuận Tông, Lưu Lê Tuyết, Đường Tiểu Tiểu, Thanh Minh và Bạch Thiên sẽ tìm cách giải quyết mọi chuyện.
Với ánh mắt đầy sự tin tưởng từ sư đệ, điều mà sư huynh như Nhuận Tông có thể nói chỉ có một.
"Ta sẽ lo liệu phần sau."
“...”
"Đi đi! Nhanh hơn bất cứ ai khác!"
"Vâng!"
Chiêu Kiệt dứt khoát đấm tay mình vào lòng bàn tay rồi mạnh mẽ giẫm chân rồi hét lên.
"Một vài người theo ta!"
"Vâng, sư huynh!"
"Ta cũng đi!"
Một vài đệ tử đứng gần Chiêu Kiệt như Bạch Tử Bối và Thanh Tử Bối ngay lập tức đi theo Chiêu Kiệt.
Có thể tất cả sẽ là vô nghĩa. Khi Chiêu Kiệt đến nơi, có thể mọi thứ đã kết thúc. Tuy nhiên, Nhuận Tông đã học được qua rất nhiều trải nghiệm, rằng đôi khi những điều tưởng chừng như vô nghĩa lại có thể mang lại ý nghĩa. rất lớn
"Ta sẽ đảm nhận chỗ trống của đệ ấy…."
Nhuận Tông đang định hét lên, thì một giọng nói bàng hoàng vang lên.
"Sư huynh! Nhìn kìa!"
Nhuận Tông quay lại theo hướng đó và ngay lập tức đứng sững lại, ánh mắt hoảng loạn lướt qua nhanh khung cảnh trước mắt.
"Chuyện gì vậy..."
Ở giữa những ngôi đền cổ kính nằm trên đỉnh Võ Đang Sơn, một làn khói đen cuồn cuộn bốc lên.
“Đó là…”
Hỏa ma bùng lên cao tận trời, như chiếc lưỡi của những con quái vật quấn chặt lấy những điện các của Võ Đang.