Chapter 1590. Vậy rốt cuộc là ai? (10)
Cung Chủ Nam Hải Thái Dương Cung Thái Dương Tôn Giả () Trần Bình () nhìn về phía trước với ánh mắt như thiêu đốt.
Cửu Phái Nhất Bang và Tà Bá Liên đang quấn vào nhau giống như hai con rắn nước đang đọ sức. Trạng thái tốt nhất để một con hạc đi ngang qua và ngư ông đắc lợi.
'Minh Chủ Tà Bá Liên, Trường Nhất Tiếu'
Khuôn mặt của Cung Chủ Thái Dương Cung dần dần đanh lại.
Ngay khi đến đây và xác nhận tình hình chiến trường, hắn ta đã bất ngờ cảm thấy ‘kính nể’. Đó là cảm xúc mà hắn đã từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không có chuyện gì khiến hắn cảm thấy như thế với một ai khác.
Hắn không thể biết được tất cả quá trình từ đầu đến khi đạt được kết quả như cảnh tượng trước mắt này. Nhưng quả nhiên hắn ta cũng là người dẫn dắt một thế lực, là người cai trị như một bá giả () trong một khu vực.
Vậy nên hắn không thể không hiểu việc tạo ra cảnh tượng như thế này khó đến mức nào.
Và điều này cũng có nghĩa là người mà hắn ta phải bắt tay từ bây giờ là kẻ vô cùng nguy hiểm.
Nhưng dù sao thì công việc trước mắt bây giờ quan trọng hơn.
"Tiếp tục tiến công! Hãy cho những con giun đất ở Trung Nguyên kia biết rõ sự vĩ đại của Nam Hải Thái Dương Cung!"
"Vâng!"
Những võ giả Nam Hải Thái Dương Cung lao tới một cách dữ dội. Vùng đất bằng phẳng rộng lớn nóng lên bởi Nhiệt Dương Khí Công () mà chúng tạo ra.
"Ồoooooo!"
"Giết tất cả đi!”
Chúng không phân biệt quân ta quân địch, cứ tung chưởng lực và lao vào với khí thế như chẻ tre.
Cung Chủ Thái Dương Cung nhìn hình ảnh đó với ánh mắt điềm tĩnh, một người nhanh chóng đến gần hắn và cúi đầu xuống. Không phải là thuộc hạ, mà là Thiên Diện Tú Sĩ Đàm Dư Hải vẫn luôn ở cạnh hắn.
"Cung Chủ. Quân sư có chỉ thị… à không, có yêu cầu. Hãy triển khai một nửa binh lực phía sau để bao vây kẻ thù."
"Ngươi nhận được chỉ thị rồi à?"
Mắt của Cung Chủ Thái Dương Cung nheo lại mỏng hơn một chút.
"Vâng, bằng kỳ hiệu kia."
Ánh mắt của Cung chủ Nam Hải Thái Dương Cung đổi hướng nhìn. Hắn đã nhìn thấy lá cờ lục sắc to lớn đang bay phần phật và lá cờ màu đỏ nghiêng nghiêng bên cạnh.
“… Làm trò thú vị quá. Làm như các ngươi là quân đội không bằng."
Hắn ta nói như thể đang mỉa mai, nhưng ánh mắt lại rất nặng nề.
"Hãy bao vây bọn chúng. Không để một con chuột nào thoát ra được.”
"Tuân lệnh!”
Các võ giả nhận được chỉ thị của hắn ta và bắt đầu nhanh chóng di chuyển.
Cung Chủ Thái Dương Cung nhìn hình ảnh đó, rồi chậm rãi thả lỏng tay và bắt đầu đi về phía trước.
"Tình hình này… không phải chỉ cần lấp đầy lực lượng là sẽ được thiết đãi nhỉ."
Bề ngoài thì tung hô, nhưng phía sau lại đối xử với hắn như kẻ chỉ cần đặt thìa lên bàn ăn đã được dọn sẵn. Chắc chắn hắn phải lập được chiến công thì mới giữ được thể diện.
“Ở đâu nhỉ....”
Hắn lướt nhìn nhanh xung quanh. Ngay sau đó, bóng dáng của một người đã lọt vào mắt hắn. Nam nhân khí đạo sắc bén, đang cố gắng kìm nén tâm trạng bối rối bằng mọi cách.
"Rất phù hợp".
Hai mắt của Cung Chủ Thái Dương Cung tỏa ra tia sáng nóng rực như đã tìm thấy con mồi.
"Gia Chủ!"
Dòng máu sôi sục của Bàng Gia đã nguội lạnh.
Bộ mặt lạnh lùng mà Bàng Diệp cố bày ra đã bị nứt. Đầu ngón tay cầm thanh đao của ông ta khẽ run lên.
"Ta… đã phạm sai lầm này..."
Dù có khao khát đến thế nào thì lẽ ra cũng không nên làm, ông ta đã bị lòng tham hư danh biết đâu có thể chém được đầu của Trường Nhất Tiếu làm mờ mắt, bịt kín tai.
'Rút lui….’
Khoảnh khắc điều đó hiện lên trong đầu Bàng Diệp, Không Động đã dịch chuyển nhanh hơn một bước. Họ bắt đầu phân tán.
Bàng Diệp như mất hết sức lực. Đó chẳng phải là cách tồi tệ nhất trong khoảnh khắc tồi tệ nhất sao.
'Lũ ngu ngốc...?’
Bàng Diệp cắn chặt môi. Không, nói không chừng đó lại là chuyện may mắn. Vì nhờ có hành động ngu ngốc của Không Động mà những ánh mắt đang đổ dồn về phía ông ta sẽ bị phân tán một chút.
"Hãy tập hợp các đệ tử! Chúng ta rời khỏi nơi này".
"Gia Chủ, không dễ đâu! Đội hình bây giờ....."
"Vậy chẳng lẽ để mặc lũ trẻ?"
Bàng Diệp tức giận hét lên.
Những ánh mắt bức bối dồn vào ông ta. Đó là ánh mắt đầy trách cứ và oán giận.
Ngay từ đầu người đã kéo Bàng Gia vào tình cảnh này chẳng phải là ông ta sao?
Những ánh mắt đó đã khiến ông ta nhớ lại một cảnh tượng vốn đang nằm sâu trong ký ức.
Ánh mắt khác với những ánh mắt của họ bây giờ. Ánh mắt của một người đã không hề oán trách ông ta ngay cả trong khoảnh khắc bị ông ta phản bội.
Nếu người đó, nếu đại ca ở đây, thì sẽ trả lời như thế nào nhỉ?
Trong khoảnh khắc, Bàng Diệp đã cười phá lên một điệu cười chẳng phù hợp với tình hình. Không có gì cần suy nghĩ cả. Vì câu trả lời đã được quyết định rồi.
"Dù ta có chết cũng không được để chuyện đó xảy ra. Tất cả các trưởng lão hãy hỗ trợ các đệ tử. Dù chỉ cứu thêm được một người cũng phải cứu rời khỏi nơi này! Các ngươi là Bàng Gia. Không được làm ô uế thanh danh của Hà Bắc Bàng Gia! "
“………”
Không có câu trả lời nào trở lại. Tuy nhiên, Bàng Diệp không bị lung lay.
“Nhanh lên!”
Phải đến lúc đó những người đang nhìn vào khuôn mặt đanh thép của ông ta mới cắn môi và gật đầu.
"Vâng!"
Bàng Diệp nắm chặt thanh đao với khí thế như sắp bẻ gãy nó.
Việc đã xảy ra cũng không thể làm gì khác. Nhưng ít nhất cũng phải giải quyết. Đó là nghĩa vụ của Gia Chủ.
Đúng lúc đó.
"Gia Chủ Hà Bắc Bàng Gia."
Bàng Diệp đang định đá chân xuống đất, giật mình và quay đầu lại.
Ông ta nhìn thấy một nam nhân có vóc dáng to lớn vận hoàng bào rực rỡ. Vì quá lộng lẫy nên trông có vẻ suồng sã, nhưng gương mặt lại toát lên vẻ tao nhã kỳ lạ.
“… Ngươi là ai?”
Bàng Diệp cảnh giác và hung dữ hỏi.
"Nếu ở mức này thì chắc ta chỉ giữ thể diện được chút chút thôi.”
Trước phát ngôn coi thường rõ ràng, Bàng Diệp nghiến răng nghiến lợi.
Tuy nhiên, ông ta đã đoán được danh tính của người này nên không thể khinh suất hành động.
“… Ngươi là Cung Chủ Thái Dương Cung ư?"
"Quân Chủ () thì phù hợp hơn. Ta rất mong các thủ lĩnh của giang hồ giữ lễ nghĩa này, nhưng có vẻ đó là mong muốn hơi quá đáng thì phải.”
“………”
"Lại đây, tên dã nhân (). Ta cần cái đầu của ngươi.”
Nghe thấy lời nói đó, những đệ tử Bàng Gia đứng sau bảo vệ Bàng Diệp tức giận hét lên.
"Ngươi dám!"
"Ở đâu ra một tên dị chủng lại dám buông lời cuồng ngôn!”
Tuy nhiên, người bị xúc phạm là Bàng Diệp đã giơ tay ngăn họ lại mà không nói lời nào.
"Gia Chủ!"
"Đi đi."
"Nhưng…”
"Đi giúp đỡ bọn trẻ đi! Nhất định phải rời khỏi đây!".
“…………”
"Đi!"
"Vâng!"
Những người bảo vệ phía sau hạ quyết tâm, để lại Bàng Diệp và chạy đi.
Cung Chủ Thái Dương Cung Trần Bình chứng kiến cảnh tượng đó, cười như thể đáng khen.
"Cũng không tệ. Đó là khí độ không thể thiếu để dẫn dắt một Gia Môn. Thì ra là danh tiếng của Bàng Gia truyền đến tận bổn Cung cũng là có lý do."
“… Ha."
Bàng Diệp cười khẩy.
Đó là lời nói suốt đời ông ta đã muốn nghe. Nhưng chưa một ai nói với ông ta như vậy. Bây giờ ông ta lại được nghe lời nói đó từ miệng của kẻ thù đang nhằm vào cái cổ của ông ta.
"Cảm ơn vì lời khen. Nhưng thanh đao của Bàng Diệp càng đáng sợ hơn".
"Ta mong vậy. Vì phải như vậy thì ta mới có cái để thể hiện chứ."
Ô ô ô ô.
Bàn tay của Cung Chủ Thái Dương Cung nhuộm nguyên khí đặc trưng. Đôi bàn tay nóng bừng kim quang nhanh chóng chuyển sang xích quang, rồi cuối cùng biến thành ánh sáng gần như trắng xóa.
Nhiệt khí nóng ngun ngút tỏa ra từ nơi đó lan ta khoảng cách ba trượng, khiến cả khuôn mặt của Bàng Diệp nóng bừng lên.
Nhiệt Dương Khí Công () thật khủng khiếp.
Khác với băng công của Bắc Hải không thể vận dụng hết mọi tinh hoa, Nhiệt Dương Khí Công của Nam Hải Thái Dương Cung đã được vận dụng hoàn hảo vào thời điểm này.
"Thái Dương Thần Chưởng ()...”
"Thì ra ngươi cũng biết."
Đôi mắt của Cung Chủ Thái Dương Cung cũng bừng bừng khí nóng như đôi tay của hắn.
"Hãy cảm thấy vinh dự đi. Vì ngươi sẽ trở thành người Trung Nguyên đầu tiên chết dưới Thái Dương Thần Chưởng của bổn tọa.”
Đồng thời, một luồng nhiệt khí khổng lồ đã tràn về phía Bàng Diệp. Nhiệt khí khủng khiếp như thiêu đốt đến cả chân tóc. Bàng Diệp đã lấy hết sức có thể để nắm chặt thanh đao.
Dường như trái tim ông ta sẽ tan vỡ ngay lập tức. Nhưng không được như vậy.
Bàng Diệp nghiến răng tới sắp vỡ. Ông ta phải cố cầm cự thì mới có đủ thời gian để cứu các đệ tử và mở ra lối thoát.
‘Ta là… Gia Chủ Bàng Gia!'
Thanh đao của ông ta chém vào cơn cuồng phong đang ập đến và vung vẩy mạnh mẽ.
"Á á á!"
"Bỏ ra, bỏ ra! Bỏ ta ra, lũ khốn kiếp!"
Tiếng la hét thảm thiết vang đến tận nơi Pháp Chỉnh đứng.
Đám đông đói khát đang bỡn cợt với các đệ tử Cửu Phái Nhất Bang. Rơi vào tình huống bị cắn xé từ bốn phía, các đệ tử của Cửu Phái Nhất Bang không biết phải làm gì mà chỉ biết vùng vẫy.
Giống như tất cả những tên Tà Phái không thể chiến đấu và gục ngã từ đầu tới giờ đều là dối trá.
Ngay từ đầu chúng đã nhắm mục tiêu rồi à?
Không. Nguyên nhân… chỉ có một. Lá cờ khổng lồ xuất hiện rõ ràng trong bóng tối.
Lá cờ đó đã khiến kẻ địch trở nên khác với trước đó.
Một mệnh lệnh với mục đích rõ ràng chứ không phải chỉ là một mệnh lệnh mơ hồ là hãy chiến đấu và ngăn chặn. Chỉ cần điều đó thôi cũng khiến con người thay đổi.
Vì thậm chí những người được huấn luyện kỹ lưỡng sẽ thực hiện mệnh lệnh cho đến khi chết.
"Á á á!"
Một lần nữa, tiếng hét thảm thiết của ai đó lại đập vào tai Pháp Chỉnh.
‘Hỗ Gia Danh...'
Ngay từ đầu ông ta đã không nên nghĩ rằng những người này chỉ là đám Tà Phái bình thường. Dù biết rõ điều đó...
Không phải là không chuẩn bị. Rõ ràng ông ta đã chuẩn bị. Nhưng sự chuẩn bị đó đã trở nên vô dụng.
‘Bàng Gia Chủ, Tông Chưởng Phái....’
Và tất cả những người nghe theo mệnh lệnh của ông ta và phải đối mặt với tình hình này đều đang bị trói chân.
Phía Tông Lợi Hình bị Môn Chủ Hạ Ô Môn cầm chân đã thấy dấu hiệu bất lợi, tình hình của Bàng Diệp đang đối đầu với người trông có vẻ là Cung Chủ Nam Hải Thái Dương Cung cũng không tốt lắm.
Thậm chí đến cả Pháp Giới chẳng khác nào thủ túc của ông ta cũng đang khổ chiến () khi đối đầu với đao khí mà thủ hạ của Trường Nhất Tiếu phóng ra.
So với lá cờ truyền đạt mệnh lệnh chắc chắn tới tất cả mọi người, thì giọng nói của con người chỉ truyền đi được một quãng ngắn ngủi mới tầm thường biết bao nhiêu.
Và bây giờ Pháp Chỉnh đang ở trong tình trạng không thể tận dụng được cả tiếng nói tầm thường đó.
Bộ dạng đầu bị trói chặt và cơ thể bị cắn xé.
Trong tình hình khó khăn này, các đệ tử đã chiến đấu hết sức và làm giảm đáng kể số lượng kẻ thù, nhưng rõ ràng là họ có giới hạn. Mọi tình huống đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả những gì còn lại đối với họ sẽ chỉ là thất bại.
"Ngươi có hài lòng không?"
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Bây giờ ông ta không thể biết được liệu giọng nói này có xen lẫn cả sự chế giễu hay không. Vì tất cả những lời nói của con người kia đều chứa ác ý.
“… A Di Đà Phật.”
Pháp Chỉnh đang nhìn chằm chằm vào chiến trường, liền quay đầu lại đối diện với Trường Nhất Tiếu.
Tình hình đã bị dồn tới bước vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên, ánh mắt của Pháp Chỉnh vẫn bình tĩnh như chứng minh cho sự tu hành sâu sắc của ông ta.
"Đây là nước cờ mà thí chủ đã chuẩn bị?"
Mắt của Trường Nhất Tiếu sáng lên như thể hắn cảm thấy hứng thú.
"Hưm, trông ngươi ổn hơn bổn quân nghĩ đấy. Hay là ngươi từ bỏ hết? Bổn quân cứ tưởng ngươi sẽ vùng vẫy thêm chút nữa chứ."
Pháp Chỉnh bình tĩnh nói bằng giọng trầm thấp.
"Thí chủ. Lão nạp công nhận Tà Bá Liên giỏi hơn lão nạp nghĩ."
Ông ta bước gần lại, và nói tiếp.
"Tuy nhiên lão nạp cũng đã không nghĩ rằng cuộc chiến này là dễ dàng."
"... Hả?"
"Lão nạp biết ngươi không phải là kẻ sẽ để cho người khác xoay chuyển cuộc chiến theo ý họ. Việc ngươi có quân cờ ẩn là điều quá hiển nhiên."
“………..”
Khóe miệng của Trường Nhất Tiếu từ từ hạ xuống. Khuôn mặt luôn tươi cười ngay cả trong lúc hỗn loạn của hắn ta đã dần dần cứng lại.
“A Di Đà Phật”
Pháp Chỉnh lặng lẽ làm thế bán chưởng.
"Lão nạp không ngu ngốc đến mức không biết điều đó và nhảy vào tử địa. Tuy lão nạp không biết quân cờ đó là Thái Dương Cung, nhưng ta đã đoán trước được rằng ngươi nhất định sẽ giấu một quân cờ".
“… Vậy thì sao?"
Khi Trường Nhất Tiếu lặng lẽ hỏi, Pháp Chỉnh đã nhìn hắn một cách chắc chắn và trả lời.
"Nếu đây là tất cả những gì ngươi bố trí, thì hôm nay ngươi sẽ chết ở nơi này, và cái tên Tà Bá Liên sẽ biến mất."
Lời nói của Pháp Chỉnh không chắc chắn, cũng không uy hiếp. Ông ta điềm tĩnh nói như đang truyền tải sự thật đã được quyết định sẵn.
Trường Nhất Tiếu không thể không hỏi lại.
“… Ngươi biết ư?”
“A Di Đà Phật.”
"Ngươi… đã biết trước?”
Đôi môi của Trường Nhất Tiếu run rẩy. Khuôn mặt mà hắn chưa từng để ai nhìn thấy cho tới bây giờ.
“Có nghĩa là ngươi đã có sự chuẩn bị à?"
Khi Trường Nhất Tiếu sắc sảo hỏi lại, Pháp Chỉnh vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào Trường Nhất Tiếu bằng ánh mắt sâu thẳm.
"Lão nạp có lý do gì mà không làm thế không?”
Đó là câu trả lời chứa đựng tất cả những gì Pháp Chỉnh muốn truyền đạt.
Huênh hoang? Không, không phải vậy. Trong tình huống này, dù có phô trương thì cũng không nhận được gì.
Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm vào Pháp Chỉnh tựa hồ không nói nên lời.
Pháp Chỉnh chỉ khe khẽ niệm Phật như thể đã lấy lại được tất cả tự tin đã mất từ lúc nào đó.
Ken két.
Vài chiếc nhẫn còn lại trên ngón tay của Trường Nhất Tiếu va chạm vào nhau như thể bất an.
Đôi môi khô khốc của Trường Nhất Tiếu chậm rãi mở ra.
“Ừm… Điều mà ngươi chuẩn bị.”
Máu khô rơi xuống như bột. Màu đỏ tươi của môi lại hiện ra ở từng vị trí máu khô rơi xuống.
"Chắc không phải ngươi đang nói tới Gia Cát Thế Gia đang chạy đến đây đấy chứ?"
Miệng của Pháp Chỉnh mở ra, mắt cũng trợn trừng như thể đang đối mặt với nỗi sợ hãi.
“Cái gì...?”
Trường Nhất Tiếu nói chậm rãi như thể thích thú với phản ứng này của Pháp Chỉnh.
"Hay là… ý ngươi đang muốn nhắc tới Mộ Dung Thế Gia đã đến sớm hơn một chút, và đang ẩn mình chờ để hợp quân với Gia Cát Thế Gia?”
Đôi môi run run của Trường Nhất Tiếu mở ra rộng hơn một chút. Không phải vì ngỡ ngàng hay tuyệt vọng. Mà vì hắn không thể nhịn được cười giễu cợt.
"Làm, làm thế nào…”
Gương mặt tưởng như đã tìm lại được bình tĩnh của Pháp Chỉnh bây giờ không còn chút máu nào nữa.
“Làm thế nào?”
Trường Nhất Tiếu hỏi lại và cười khúc khích. Giống hệt như con quỷ đang cầm đầu người trong lòng bàn tay.
"Lẽ nào ngươi nghĩ bổn quân tin lời nói đó sao? Rằng bọn chúng không thể đến đúng lúc ấy?"
Hai mắt của Trường Nhất Tiếu cong lên rõ rệt.
"Nếu muốn đánh lừa kẻ thù thì phải lừa từ quân mình trước. Đúng vậy, ngươi làm tốt lắm. Ngươi tin rằng những thông tin mà các ngươi rỉ ra sẽ được truyền tới bổn quân, nên ngươi rỉ ra thông tin ngược lại. Đây cũng là một chiêu khá hay ho của đám Chính Phái hôi hám. Nhưng mà..."
Ngón cái của Trường Nhất Tiếu lướt qua môi hắn. Máu dính trên môi lan ra một cách đáng sợ.
"Nếu bổn quân không bị lừa thì điều đó có tác dụng gì đâu? Nhỉ?"
Lạo xạo!
Chiếc nhẫn của Trường Nhất Tiếu đã cọ xát một cách thô bạo. Đó là âm thanh hoàn toàn khác so với trước đây.
"Hãy thử đoán xem. Bây giờ đang có chuyện gì xảy ra với chúng?"
Pháp Chỉnh mặt cắt không còn giọt máu như thể trái tim ông ta bị xé ra ăn thịt bởi lời nói đó.
*******
‘’Rốt cuộc….!”
Khuôn mặt của Gia Chủ Gia Cát Thế Gia Thần Toán Tử () Gia Cát Tư Án () trắng bệch.
Đây thực sự là việc không thể tin được.
Tất cả binh lực của Trường Nhất Tiếu đều đang ở chiến trường kia. Thậm chí hắn đã nắm bắt cả tung tích của lực lượng mà Trường Nhất Tiếu giấu kín, xác nhận rằng chúng đã rời khỏi Hồ Bắc và đi đến nơi khác rồi hắn mới di chuyển.
Nếu Bá Quân Trường Nhất Tiếu sắp xếp ván cờ, thì nhất định hắn sẽ chiến thắng.
Vậy thì phía bên này chỉ cần đưa ra chiến lược và giả định thất bại là được. Vì khi một quân cờ được đặt lên bàn cờ, mà lại đặt thêm quân cờ khác lên, thì chiến lược của đối phương sẽ trở nên vô dụng.
Lẽ ra phải như vậy.
Vì Trường Nhất Tiếu không còn quân cờ nào khả dụng nữa. Không phải một tạp bài () đơn thuần, mà là tất thắng bài () như cao thủ thực thụ.
Trừ khi cao thủ tự nhiên từ trên trời rơi xuống, nếu không thì đó là kiến thức thông thường và là kết quả hiển nhiên.
Nhưng mà....
Bây giờ lại có những người đeo mặt nạ đứng chặn trước hai Gia Môn là Gia Cát và Mộ Dung. Những người không thể đoán biết được danh tính, đang đứng chặn triệt để trước hai Gia Môn lẽ ra đang phải hướng đến chiến trường ngay.
Trên thanh kiếm họ vung lên có cang khí xanh biếc.
Gia Cát Tư Án hét lên bằng giọng nói như thiêu đốt.
"Vậy rốt cuộc các ngươi là ai, cái lũ chết tiệt này!"
Giọng nói giống như tiếng gào thét của con người đã nhìn thấy vận mệnh của mình.