Hoa Sơn Tái Khởi Chapter 1586: Vậy rốt cuộc là ai? (6)

Chapter 1586. Vậy rốt cuộc là ai? (6) 

 


  

 

“Kia là……” 

 

Chỉ một từ ‘đả kích’ có thể biểu hiện hết cảm xúc khi nhìn thấy cảnh tượng này không? 

 

Dấu tay khổng lồ in hằn trên mảnh đất rộng và cằn cỗi. Đó là một dấu tích to lớn như dấu vết Bàn Cổ () để lại, đồng thời thiêng liêng như ý chí của Đức Phật. 

 

Tông Lợi Hình há hốc miệng ra. 

 

'Cái đó… Pháp Chỉnh.’ 

 

Dấu vết để lại trên mặt đất đó không có gì đáng ngạc nhiên. Không, tất nhiên đó là một cảnh tượng đáng ngạc nhiên, nhưng người tạo ra dấu vết đó là Pháp Chỉnh nên đó là kết quả hiển nhiên. 

 

Pháp Chỉnh là ai chứ? Đó chính là Phương Trượng Thiên Niên Thiếu Lâm được gọi là Bắc Đẩu Thái Sơn của võ đạo Trung Nguyên. 

 

Ngay cả một trưởng lão của Thiếu Lâm cũng được đánh giá là tương đương hoặc có tu vi cao hơn đệ nhất cao thủ của môn phái khác, chứ đừng nói tới Phương Trượng. 

 

Tất nhiên, không có gì chắc chắn rằng người đứng đầu của một môn phái là người mạnh nhất trong môn phái đó, nhưng dù sao Pháp Chỉnh cũng được công nhận là cường giả có tu vi cao cường. 

 

 

 

Ai dám phủ nhận chuyện Pháp Chỉnh là người gần nhất với danh hiệu đệ nhất thiên hạ đương thời? 

 

Tuy nhiên, lý do khiến Tông Lợi Hình ngạc nhiên không phải vì uy lực của võ công mà Pháp Chỉnh vừa thể hiện, mà là bởi sự thi triển khó tin trong đó. 

 

Thất Thập Nhị Huyền Công của Thiếu Lâm người bình thường dù có tu luyện cả đời cũng khó có thể lĩnh ngộ được một trong số đó. Trong số các tuyệt kỹ đó, chỉ một số ít những người có cả tài năng và Phật tâm mới có thể tu luyện tới tầng cao nhất của võ công. 

 

Nhưng chẳng phải những võ công đó đang được bày ra từng bước đó sao! 

 

Có lẽ do chuyển động được tiếp nối một cách tự nhiên nên khó cảm nhận được sức mạnh của từng võ công trong đó. 

 

Nhưng không phải Thất Thập Nhị Huyền Công đều là chung một loại võ công. 

 

Tất cả những tuyệt chiêu đó là những võ công riêng biệt khác nhau. Vì là những môn võ công khác biệt nên việc vận dụng nội lực cũng khác, và hình thái nội lực dồn lên cũng khác. 

 

Tuy nhiên, Pháp Chỉnh đang liên kết tất cả các môn võ công đó một cách tự nhiên giống như việc sử dụng các loại chiêu thức khác nhau trong cùng một môn võ công. 

 

Rốt cuộc là phải thông thạo võ công đến mức nào thì mới có thể thực hiện những hành động khó tin đến vậy? 

 

'Đây có phải là sức mạnh thực sự của Thiếu Lâm không?' 

 

Đầu ngón tay của Tông Lợi Hình bắt đầu run rẩy. 

 

Nếu ông ta đứng trước Pháp Chỉnh đó thì rốt cuộc có thể chịu đựng được bao nhiêu thời gian? 

 

Phương Trượng Thiếu Lâm. Cường giả dẫn dắt thiên hạ. 

 

Từ ‘cường giả’ đó trái lại chẳng phải là đã coi thường giá trị của "võ giả" mang tên Pháp Chỉnh sao? 

 

‘Vậy nên dù có chen vào đi nữa thì…’ 

 

Ngay cả danh phận tối thiểu đó cũng không có. 

 

Đối phương là thủ lĩnh của Tà Bá Liên khét tiếng. Hắn ta không phải là đối thủ đáng để cố chấp phân thắng bại bằng cách 1 chọi 1 một cách công bằng. Tuy nhiên, nếu cuộc giao chiến diễn ra theo một chiều hiện tại, mà ông ta cố chen chân vào thì sẽ không thể tránh khỏi bị chỉ trích. 

 

Bàng Diệp ở phía đối diện của ông ta cũng đang khẽ cắn môi và giữ im lặng. Có lẽ là vì ông ta cũng đang có cùng suy nghĩ. 

 

'Chuyện này...’ 

 

Thật vô lý, nhưng bây giờ Tông Lợi Hình phải hy vọng rằng Trường Nhất Tiếu sẽ nỗ lực hết mình. Nếu Trường Nhất Tiếu bị hạ gục một cách quá dễ dàng, thì Thiếu Lâm sẽ độc chiếm tất cả vinh quang, còn Không Động và Bàng Gia sẽ không thể lấy lại được một chút nợ máu nào đã đổ ở nơi này. 

 

Nếu như vậy thì chẳng phải cuối cùng ông ta sẽ không thể tránh khỏi bị chỉ trích về việc đã đẩy các đệ tử đến chỗ chết vô ích sao? 

 

'Chỉ có điều đó là tuyệt đối không được' 

 

Ông ta lo lắng vì bồn chồn. Nhưng bây giờ không có phương án nào. Tông Lợi Hình nắm chặt nắm đấm. 

 

‘Dù có là Bá Quân đi chăng nữa thì cũng bị Pháp Chỉnh…’ 

 

Chính là khoảnh khắc đó. 

 

Thịch. 

 

Trường Nhất Tiếu bị văng ra và ngã ngửa bởi chưởng lực của Pháp Chỉnh, bây giờ đang chống tay xuống đất như nắm chặt lấy. 

 

"Hừm..." 

 

Thế rồi hắn ta chậm rãi đứng dậy. Lớp trang điểm phủ kín mặt đã bị trôi loang lổ, và chiếc Miện Lưu Quan như biểu tượng của hắn đã bay đi đâu đó không thấy. Trường bào đỏ thẫm cũng bị rách khắp chỗ và phủ đầy bụi. 

 

Nhìn lướt cũng thấy đó là hình ảnh của kẻ thất bại. 

 

Thậm chí nhìn vết thương bên ngoài cũng có thể đoán được bên trong dù có mạnh mẽ thế nào cũng đã bị tổn thương. Thủ pháp của Thiếu Lâm quả thật vừa từ bi vừa tàn nhẫn. 

 

Võ công phá hủy bên trong của đối phương rõ ràng đã làm rung chuyển bên trong cơ thể mạnh mẽ. 

 

Tuy nhiên, ngay sau đó Tông Lợi Hình đã phải nghi ngờ mắt mình. 

 

Tư thế và ánh mắt của Trường Nhất Tiếu dù trong trạng thái hỗn độn..… vẫn không khác mấy so với ban đầu. Vẫn đầy vẻ chán ghét, nhàm chán, uể oải. 

 

Giống như vết thương này chẳng là gì cả. Không, giống như đối với hắn việc này chẳng khác gì cuộc sống thường ngày. 

 

Trong khoảnh khắc, sống lưng Tông Lợi Hình trở nên lạnh lẽo. Sự sợ hãi kỳ lạ lan rộng khắp cơ thể. 

 

"Hầy, hầy...” 

 

Trường Nhất Tiếu thốt ra mấy lời cảm thán như thể đó là việc của người khác, rồi thong thả vuốt tóc mái của mình ra phía sau. 

 

"Bộ dạng thật luộm thuộm quá." 

 

Hắn vừa bị đánh lui một cách thảm hại mà không kịp phản một đòn nào. Vậy nhưng những cử chỉ tay của Trường Nhất Tiếu lại vô cùng thoải mái. 

 

Huênh hoang? Xấc xược? Không, đều không phải. Không phải là bộ dạng đó. 

 

Trước cảnh tượng đó, đến cả Pháp Chỉnh cũng không thể điều chỉnh biểu cảm, và sắc mặt trở nên cứng nhắc. 

 

"Có phải lão đầu trọc già rồi nên không quan tâm tới ngoại hình nữa không… Thật chẳng có ý tứ gì cả. Vậy mà cứ luôn mồm nói hai chữ ‘từ bi’?" 

 

Trường Nhất Tiếu đứng dậy. 

 

Máu chảy ròng ròng xuống vị trí hắn đứng dậy. 

 


 

 

"Dù vậy thì có vẻ đúng là vị trí Phương Trượng Thiếu Lâm không phải đơn giản mà ngồi lên được. Thấy ngươi khua môi múa mép giỏi thế bổn quân còn tưởng ngươi có được vị trí đó nhờ tài ăn nói cơ đấy." 

 

“A Di Đà Phật” 

 

Pháp Chỉnh niệm Phật và nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu bằng ánh mắt tối sầm. 

 

Điều gì khiến kẻ kia ung dung như vậy? 

 

Không, không thể nào. Những đòn tấn công của ông ta rõ ràng đã có tác dụng lên Trường Nhất Tiếu. Vết thương khắc trên nhục thể đó và sắc mặt tái nhợt tuyệt đối không phải là dối trá. 

 

Vậy rốt cuộc sự thoải mái đó là gì? 

 

Hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh. Vì vậy, Pháp Chỉnh có thể nhận ra. Sự thật đó không phải là sự thoải mái xuất phát từ dư lực của cơ thể. 

 

'Hắn quen rồi chăng?’ 

 

Nếu Pháp Chỉnh bị dồn vào tình huống giống như Trường Nhất Tiếu, thì chắc hẳn ông ta sẽ không thể chịu được cảm giác thất bại đó. Nhưng Trường Nhất Tiếu lại coi tình huống này chẳng có gì to tát. 

 

Vì hắn đã bị đẩy lui vô số lần rồi. 

 

Ông ta nhận ra một điều mới mẻ. Con người kia đã trải qua bao nhiêu trận chiến. Hắn ta đã kinh qua bao nhiêu kẻ mạnh hơn bản thân mình. 

 

Từ một môn phái nhỏ ở Quý Châu là Vạn Nhân Phòng trở thành thế lực coi thường thiên hạ như hiện tại, hắn đã phải vượt qua bao lần đứng giữa ranh giới sống chết?. 

 

Với một người như hắn, thì tình huống như thế này cũng không có gì đặc biệt. 

 

Nhưng mà.... 

 

"Vận may mà ngươi có được trong thời gian qua sẽ không lặp lại vào hôm nay đâu." 

 

“… Hả? 

 

"Mọi chuyện đều có điểm dừng. Tất nhiên, nếu tiếp tục..." 

 

"Phụt!" 

 

Ngay trước khi Pháp Chỉnh nói xong, Trường Nhất Tiếu đã nhổ một ngụm máu đọng trong miệng ra. Cục máu đen ngòm thấm xuống đất. 

 

Trường Nhất Tiếu cười phá lên. 

 

"À, xin lỗi nhé. Tại bổn quân thấy hơi ghê tởm. Thật ra bổn quân không thích máu cho lắm' 

 

“… Bá Quân.”' 

 

Đôi mắt nhạt màu nhìn thẳng vào Pháp Chỉnh. Và sau đó, đuôi mắt từ từ cong lên. 

 

"Không phải làm ra vẻ ta đây như thế. Bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi mà?" 

 

Rắc. 

 

Âm thanh phát ra từ nắm đấm của Trường Nhất Tiếu. 

 

“Vận may ư?” 

 

Ngay sau đó, hắn ta bắt đầu cười khùng khục. Và tiếng cười lập tức biến mất. 

 

"Kiểm tra xem nào!" 

 

Vụt! 

 

Đó là tốc độ khủng khiếp. Diệm cang lam sắc kéo dài từ nắm đấm của hắn rực rỡ như một cặp cánh sặc sỡ. 

 

"Trò vô dụng". 

 

Pháp Chỉnh tạo tư thế với khuôn mặt cương quyết. 

 

La Hán Quyền. Nền tảng của tất cả các quyền chưởng của Thiếu Lâm. 

 

Vì là cơ bản nên nó không có gì đặc biệt, nhưng mặt khác, nó lại nguy hiểm hơn bất kỳ võ công nào khác. Với ý nghĩa ‘không đặc biệt không có nghĩa là thiếu sót’. 

 

Dùng loại võ công chắc chắn không có điểm yếu là lựa chọn tốt nhất để đối phó với Trường Nhất Tiếu không có quy tắc này. Và bây giờ ông ta như đang thể hiện ý chí nhất định sẽ nhấn chìm Trường Nhất Tiếu tại nơi này. 

 

Uuuuuuuu! 

 

Pháp Chỉnh mở rộng chân, hạ thấp tư thế và nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu đang lao tới. Nặng như núi Thái Sơn vậy. 

 

Tuy nhiên, Trường Nhất Tiếu đã bay thẳng vào Pháp Chỉnh đó mà không hề do dự một chút nào. 

 

Nắm đấm của Trường Nhất Tiếu vươn ra theo một đường thẳng. Cánh tay của Pháp Chỉnh dựng thẳng đứng, chắc chắn chặn ngang nắm đấm đó. 

 

Rầmm! 

 

Cú va chạm khủng khiếp cùng với âm thanh lớn bao trùm xung quanh, và kết quả cũng rõ ràng. Cánh tay của Pháp Chỉnh phòng ngự vững chắc như núi Thái Sơn đã ngăn chặn hoàn toàn nhất quyền của Trường Nhất Tiếu. Cả diệm cang của Trường Nhất Tiếu cũng không thể xuyên thủng nội lực hùng hậu của Pháp Chỉnh. 

 

Nhưng trong khoảnh khắc đó, bàn tay của Trường Nhất Tiếu đã được thu về với tốc độ không thể nhìn thấy và ngay lập tức đã đánh ba quyền liên tiếp vào cánh tay của Pháp Chỉnh. 

 

Bùm! Bùm! Bùm! 

 

Tiếng nổ lớn liên tục vang lên. Cơ thể của Pháp Chỉnh vẫn không bị lung lay, nhưng đó là chuyện của nhục thể. Còn chỗ đất mà chân ông ta đứng không thể chịu nổi quyền lực của Trường Nhất Tiếu đánh xuống nên bắt đầu sụp đổ từng chút một. 

 

Mắt Pháp Chỉnh thoáng qua vẻ hoảng hốt. 

 

Quyền chưởng của Thiếu Lâm bắt đầu từ hạ thể. Hạ thể phải được cố định chắc chắn, thì thượng thể mới có thể tiếp nhận lực đó và phân tán. 

 

Nhưng trong khoảnh khắc, vùng đất bị nghiền nát như đậu phụ không thể đỡ nổi hạ thể của ông ta. 

 

Đó là một biến số tức thời theo đúng nghĩa đen. 

 

Và trong trận kịch chiến giữa những người đã đạt tới cảnh giới ngần này, chỉ một biến số nhỏ như vậy cũng sẽ phình to dần giống như quả cầu tuyết. 

 

Pháp Chỉnh nhanh chóng lùi lại phía sau và cố gắng lấy lại tư thế. Trường Nhất Tiếu bám theo ông ta như thể đã dự đoán trước. 

 

Đó là tích tắc rất ngắn mà người bình thường không bao giờ có thể nắm bắt được. Tuy nhiên, Trường Nhất Tiếu đã ngoạm chặt khoảnh khắc đó như một con thú. 

 

"Hấp!" 

 

Pháp Chỉnh tung ra một quyền ngay lập tức. Thập Nhị Quyền Kích xẻ đôi không trung. Đó là cú đánh không có gì đặc biệt ngoài sự đơn giản và thần tốc, nhưng nó được tung ra từ tay Pháp Chỉnh và trở thành thần công tuyệt học vô song trong thiên hạ. 

 

Tuy nhiên, do chân của ông ta chưa cố định chắc chắn vào mặt đất nên uy lực của La Hán Quyền không thể phát huy hết. 

 

Đùng! 

 

Một tiếng va chạm ngắn vang lên. Nhưng thực tế là mười hai lần va đập gần như vang lên cùng một lúc. 

 

Trường Nhất Tiếu hứng trọn tất cả quyền kích của Pháp Chỉnh, hai mắt hắn phát ra tia sáng độc ác như con rắn. 

 

"Nhà ngươi!" 

 

Ngay khoảnh khắc Pháp Chỉnh định bước chân lên lần nữa, Trường Nhất Tiếu đã đá lên phía trên, nhằm vào đũng quần của Pháp Chỉnh. Trước cước pháp () đó của Trường Nhất Tiếu, Pháp Chỉnh nhanh chóng thu hồi lại chân đang định bước lên, và chặn ngang phía trước bằng đầu gối. 

 

Ầm! 

 

Đó là một đòn phòng thủ hoàn hảo, nhưng đổi lại cơ thể của Pháp Chỉnh nổi lên không trung. 

 

Cho dù có cố gắng áp chế và chịu đựng bằng nội lực, nhưng ông ta cũng không thể phớt lờ sức mạnh từ đầu ngón chân của Trường Nhất Tiếu mà đứng xuống. 

 

"Ngươi có biết không?" 

 

Lúc đó, giọng nói rờn rợn của Trường Nhất Tiếu đập vào tai Pháp Chỉnh. 

 

"Dù mạnh đến đâu.” 

 

Phụt! 

 


  

 

Ngọn lửa lam quang bùng lên từ hai bàn tay của Trường Nhất Tiếu. 

 

"Nếu không dùng được thì cũng chẳng khác nào không có!" 

 

Lòng bàn tay của Trường Nhất Tiếu lao về phía Pháp Chỉnh. Giống như cú đá chân của con mãnh thú. 

 

Pháp Chỉnh gầm lên và phóng ra chỉ lực trắng xóa từ đầu ngón tay. 

 

Nhất Chỉ Thiền ()! 

 

Đó là một lựa chọn tốt. Ở cùng mức nội lực, thì chưởng lực đương nhiên sẽ khó có thể ngăn cản được chỉ lực chỉ tập trung vào một điểm. 

 

Hơn nữa, đó còn là chỉ lực với nội lực tuyệt đỉnh của Pháp Chỉnh. 

 

Nhưng đây đồng thời cũng là một lựa chọn ngu ngốc. 

 

Trường Nhất Tiếu nhìn thấy chỉ lực bay về phía tay mình thì mỉm cười. Sau đó trái lại, hắn đã thổi tắt diệm cang trên tay mình. 

 

Pháp Chỉnh mở to mắt. 

 

‘Gì cơ?’ 

 

Tách tách! 

 

Chỉ lực sắc bén và mạnh mẽ dễ dàng xuyên qua bàn tay của Trường Nhất Tiếu. 

 

Nếu Trường Nhất Tiếu dồn nội lực vào tay và ngăn cản, thì tay hắn không bị chỉ lực xuyên qua, và cơ thể hắn sẽ bị đẩy ra sau. Và nếu như vậy, Pháp Chỉnh đã có thể có chút thời gian để tiếp tục tấn công. 

 

Tuy nhiên, Trường Nhất Tiếu đã lựa chọn đưa ra thay vì đối đầu. 

 

Do đó, trên tay hắn bị xuyên thủng một lỗ đen ngay tại chưởng tâm ( 掌心 ), nhưng đổi lại, Pháp Chỉnh cũng không có thời gian chỉnh đốn tư thế. 

 

"Thật ngây thơ." 

 

Nhân lúc bàn tay vừa phóng ra chỉ lực của Pháp Chỉnh ngừng lại, Trường Nhất Tiếu không bỏ lỡ khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đã lại thổi bùng lên ngọn lửa. 

 

Và ngọn lửa đó đã bắn thẳng vào ngực Pháp Chỉnh. 

 

Bùm! 

 

Con hỏa xà xanh lam đã cắn vào ngực của Phật sống () mang thụy khí (- khí tốt lành) rực rỡ.