Hoa Sơn Tái Khởi Chapter 1595: Đức Phật cũng đã bỏ rơi ngươi rồi. (5)

Chapter 1595. Đức Phật cũng đã bỏ rơi ngươi rồi. (5)


 

Xích Hổ cảm thấy máu toàn thân nguội lạnh.

Dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người vừa xuất hiện trước mặt, nhưng hắn có thể nhận ra ngay danh tính của người đó.

Không thể nào không biết.

Vì trong thiên hạ này có vô số người, nhưng người có thể khiến hắn ta đông cứng chỉ bằng một lời nói không có nhiều.

Chỉ cần nhìn thấy bộ hắc phục và thanh kiếm đeo trên hông kia cũng không cần suy nghĩ thêm gì nữa.

“Hoa Sơn… Kiếm Hiệp "

Một giọng nói như rên rỉ phát ra từ đôi môi há hốc.

Xích Hổ nghiến răng và dồn sức vào bàn tay đang nắm chặt thanh đao.

Có khả thi không?

Đối phương chỉ có một người. Hắn ta không biết việc hạ gục con người kia có khó khăn hay không, nhưng có lẽ ít nhất cũng có thể thử chém bay đầu Pháp Chỉnh bằng một nhát đao.

 
 

Nếu hắn liều mạng.

Cạch.

Tuy nhiên, đến cuối cùng, Xích Hổ đã không thể vung thanh đao lên.

Ngay khi nhìn vào mắt của người đối diện, hắn đã trực giác được ngay. Nếu vung thanh đao này lên thì hắn sẽ chết. Trong khi vẫn không thể chạm tới cổ của Pháp Chỉnh.

‘Là Hoa Sơn Kiếm Hiệp… à không, Mai Hoa Kiếm Quỷ’

Tu vi khác hoàn toàn so với những gì hắn nghe được.

Dù hắn có liều mạng đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ chạm tới. Ngược lại, chỉ nhận được một cái chết vô nghĩa ngu ngốc thôi.

Ken két.

Trong khoảnh khắc cảm giác nhục nhã ập đến, hắn ta không thể kiềm chế được đã nghiến răng một cách thô bạo.

Đúng lúc đó, từ phía sau lưng của Hoa Sơn Kiếm Hiệp có những bóng người đang nhanh chóng chạy tới. Chắc là nhóm đồng hành với hắn.

Nếu còn chần chừ thêm ở đây nữa, Xích Hổ thậm chí sẽ không thể sống sót thoát ra được.

Không thể biết được đây là lòng từ bi của hắn hay là hắn cho rằng việc vung đao với người kia chỉ là sự lãng phí thời gian. Tuy nhiên, dù sao thì bây giờ hắn cũng phải thoát khỏi Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia trước đã.

Xích Hổ đã lùi lại phía sau mà không nói lời nào.

“… Gặp lại sau”

Xích Hổ buông một lời ngắn gọn cuối cùng đó như để giữ lại lòng tự trọng vô nghĩa, rồi liếc nhìn Pháp Chỉnh và biến mất.

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Xích Hổ đó bằng đôi mắt lạnh lùng.

Và sau một chốc, Tuệ Nhiên đã đuổi kịp Thanh Minh, ánh mắt hắn dán chặt vào Pháp Chỉnh.

"Phương…!"

Tuệ Nhiên mở to mắt thẫn thờ nhìn Pháp Chỉnh rồi nhìn xung quanh. Sau đó ngay lập tức hắn hét lên như gào thét.

“Trưởng, trưởng lão!"

Tuệ Nhiên lao người nhanh như cơn gió về phía Pháp Giới đang rất nguy kịch. Khi hắn ôm chặt lấy Pháp Giới với cơ thể đầy vết thương, cơ thể đã kiệt sức ấy rũ xuống.

"Trưởng lão! Trưởng lão, xin hãy tỉnh táo lại! Trưởng lão"

Vết thương sâu ở cổ và ngực đã chảy quá nhiều máu. Chỉ cần nhìn vào vết thương ấy cũng biết vận mệnh của Pháp Giới đã hết.

Tuệ Nhiên gào thét.

"Trưởng lãooo!”

Nước mắt không ngừng tuôn ra từ đôi mắt to tròn, và hắn muộn màng truyền nội lực vào đan điền của Pháp Giới.

Liệu có hiệu quả không?

Một lát sau, Pháp Giới hoàn toàn bất động đã khẽ run rẩy lông mi. Rồi đôi mắt từ từ mở ra. Đồng tử đã mất tiêu điểm thẫn thờ nhìn vào không trung một lúc, và khó khăn lắm mới nhìn thấy người đang ôm mình.

“Tuệ… Nhiên…?”

"Trưởng, trưởng lão! Là con đây! Con là Tuệ Nhiên."

Tuệ Nhiên nắm lấy bàn tay của Pháp Giới. Pháp Giới thẫn thờ nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt, rồi mở miệng với giọng nói như sắp tắt ngay lập tức.

“Phương Trượng… thì sao?”

“… Ngài ấy vẫn còn sống. Trưởng lão. Phương Trượng....."

Tuệ Nhiên không thể tiếp tục lời nói như thể cổ họng bị thứ gì đó bóp nghẹt.

Một nụ cười nhỏ nở trên môi của Pháp Giới. Trong mắt Tuệ Nhiên thấy nụ cười đó trông rất thoải mái.

“May quá…”

Đầu của Pháp Giới từ từ chúc xuống.

Tuệ Nhiên ôm lấy cơ thể rũ xuống. Vai hắn run rẩy không ngừng.

Thanh Minh im lặng nhìn hình hình ảnh đó, rồi lặng lẽ nhìn xuống dưới.

Không biết là Pháp Chỉnh đã mất ý thức, hay không thể nhìn lên phía trước, nhưng ông ta đã vùi mặt xuống đất và không có động tĩnh gì.

Thanh Minh bỏ mặc Pháp Chỉnh như vậy và im lặng nhấc chân bước tiếp.

Đương nhiên là nộ khí dâng cao, phẫn nộ sôi sục nhưng bây giờ không phải là lúc để bộc phát những cảm xúc ấy.

Phải nhìn tận mắt. Xem chuyện gì đã xảy ra ở phía trước.

Xem từ bây giờ thế gian phải đối diện với chuyện gì.

Thịch.

Thanh Minh đã bước đi. Vượt qua Pháp Chỉnh nằm dưới đất, đi qua Tuệ Nhiên khóc nức nở và qua Pháp Giới đã im lặng mãi mãi.


 

Bước đi ngày càng nhanh hơn, sau đó hắn tăng tốc như gió.

Những cây mọc cao dường như cảm nhận được áp lực, đã lay động dữ dội.

Vèoo!

Quãng đường không xa lắm, nhưng hắn cảm thấy như xa vô tận. Có lẽ là bởi bây giờ hắn không muốn nhìn thấy cảnh tượng sắp trải ra trước mắt nữa.

Tuy nhiên, hắn không trốn tránh được lâu, sau khi đi qua những cây mọc cao thì ngay lập tức một vùng đất phẳng rộng lớn trải ra trước mắt Thanh Minh.

"……."

Răng hắn bặm sâu vào môi.

Vùng đất đẫm máu và chết chóc bao trùm trên đó.

Vùng đất rộng lớn như vậy nên có lẽ hắn mới đi qua được một phần rất nhỏ, nhưng ‘cảnh tượng kinh hoàng’ trải dài dày đặc tới tận nơi tít xa mà nhãn lực có thể nhìn thấy.

Thanh Minh thu tất cả cảnh tượng đó vào mắt, không sót chút nào.

Thi thể nhiều tới mức không đếm xuể, những ái binh gãy nát, và mùi máu tanh không thể diễn tả xộc đến tận nơi xa xôi này. Và những kẻ khát máu muốn tàn sát nhiều hơn đang lang thang như con quạ phía trên những thi thể sớm đã không còn giá trị.

Trong giây lát, Thanh Minh có cảm giác buồn nôn. Cũng có thể đó là cảm giác tuyệt vọng.

Bởi cảnh tượng khủng khiếp trước mắt đã buộc hắn nhớ lại khoảnh khắc không bao giờ biến mất trong tâm trí của hắn.

Rắc.

Âm thanh phát ra từ nắm đấm đang nắm chặt.

Một chốc sau, ánh mắt của hắn nhìn về trung tâm của chiến trường này. Quả nhiên, kẻ đứng ở trung tâm đó cũng đang nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

Họ đứng cách nhau ở khoảng cách xa tới mức lẽ ra không thể nhìn thấy, nhưng hai người vẫn đang nhìn nhau như có hẹn trước.

Giống như số mệnh vậy.

Xa đến mức này nhưng vẫn nghe thấy.

Chuyển động của đôi môi đỏ đó cùng với khẩu hình miệng đã tạo ra một giọng nói nhẹ nhàng pha trộn tiếng cười trong đầu của Thanh Minh.

"Hầy, hầy… khách quý đến rồi."

Hai mắt của hắn ta tạo thành hình vòng cung nhẹ nhàng tựa như hắn thực sự vui mừng chào đón khách đến vậy.  Nhìn thoáng qua thì có vẻ ôn hòa nhưng bây giờ trên thiên hạ này không còn ai chấp nhận nụ cười đó nữa.

Trông hắn ta thực sự vui vẻ.

"Nhưng… không phải là ngươi nên nhanh chân hơn chút nữa sao? Hả?"

"…………"

"Hahaha! Hahahaha!"

Tiếng cười vang dội đập vào tâm trí Thanh Minh.

Nắm đấm của Thanh Minh run bần bật. Oán giận chồng chất nhưng không có nơi nào giải tỏa, phẫn nộ dâng trào nhưng không thể bùng phát ra được.

Tiếng cười của Trường Nhất Tiếu liên tục văng vẳng bên tai.

Tuy nhiên, khác với Trường Nhất Tiếu đã để mặc cơ thể chìm vào niềm vui, Hỗ Gia Danh cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Thanh Minh xuất hiện với ánh mắt vô cùng nghiêm trọng.

Với đôi mắt của hắn ta cũng thật khó để nhận ra hình dáng của Thanh Minh.

Vậy mà sát khí khủng khiếp Thanh Minh tỏa ra dường như đã vượt qua khoảng cách xa ngần ấy, giáng toàn bộ cơ thể của Hỗ Gia Danh vào trong hang băng lạnh lẽo.

Lưng hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hắn ta đã nghĩ rằng con người kia tuyệt đối không thể đến được. Để đưa con quái vật không thể dự đoán trước được đó ra xa khỏi chiến trường này, hắn ta và Trường Nhất Tiếu đã phải thận trọng đào bẫy như thế nào. Thậm chí còn không tiếc mạng sống của Hắc Long Vương để lôi kéo Mai Hoa Kiếm Quỷ.

Vậy mà, tên quái vật đó đã đến được đây trước cả khi máu chảy trên chiến trường này nguội lạnh.

Giả như con người đó di chuyển nhanh hơn một chút, nếu bẫy của chúng không đủ tinh vi thì kết quả thắng bại sẽ thay đổi.

Nhưng dù sao thì bây giờ người nắm chiến thắng trong tay rõ ràng là Tà Bá Liên, là Minh Chủ.

Trường Nhất Tiếu lại mở miệng.

“Vậy nên… ta đã nói rồi mà.”

Đó là một giọng nói nhỏ đến mức phải hoài nghi rằng liệu người ở xa có nghe thấy được không. Nhưng ngay cả khi không nghe thấy, hắn cũng sẽ hiểu rõ ý của Trường Nhất Tiếu.

“Lựa chọn.”

Đôi mắt của Trường Nhất Tiếu vẫn còn nét cười, trong khoảnh khắc đã lóe lên tia sáng khác lạ.

Và hắn ta bắt đầu tiến từng bước về phía Thanh Minh. Giống như một kẻ đi săn đang chậm rãi uy hiếp con mồi.

"Không phải là tùy tiện."

Sớm thôi.

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào bọn chúng từ xa, quả nhiên cũng nhấc chân lên. Khoảnh khắc trong đôi mắt của Hỗ Gia Danh tràn đầy màu sắc khác lạ.

‘Lẽ nào...?’

Thịch.

Thanh Minh lại tiến thêm một bước về phía chúng. Mắt của Hỗ Gia Danh dần mở to hơn.

‘Bây giờ hắn định lao tới ư?’

Đến nơi này?

Hỗ Gia Danh bất giác nắm chặt tay lại.

Không thể. Cho dù có là kẻ ngốc đến đâu thì cũng sẽ không làm hành động điên rồ ấy. Huống hồ là Thanh Minh.

Cho dù hắn mờ mắt vì tức giận thì cũng làm gì có lý nào lại lựa chọn ngu ngốc và đần độn như vậy.

Rõ ràng là như vậy… Kỳ lạ là một góc trong lòng Hỗ Gia Danh lại rộn ràng.

Nếu thật sự Mai Hoa Kiếm Quỷ đó không có ý định dừng bước thì sao?

Hỗ Gia Danh nắm chặt nắm đấm.

'Ta có thể… cắt đứt hơi thở của hắn ta ở đây.’

Khao khát cháy bỏng ập đến. Khí thế như thiêu rụi toàn bộ cơ thể của Hỗ Gia Danh. Không cần Thanh Minh xông vào. Chỉ cần hắn đến gần hơn một chút....

'Một chút nữa thôi...'

Có thể Trường Nhất Tiếu không muốn.

Nhưng đây là việc nhất định phải làm. Bây giờ chúng vừa nghiền nát Cửu Phái Nhất Bang, nếu bắt được cả Mai Hoa Kiếm Quỷ kia thì sẽ không còn kẻ nào ngăn chặn Tà Bá Liên trong thiên hạ này nữa.

Dường như thiên hạ sắp nằm trong lòng bàn tay.

'Một chút nữa thôi…..'

Đúng lúc đầu ngón tay của Hỗ Gia Danh bất giác rung chuyển.

"Hừm."

Trường Nhất Tiếu thong thả khịt mũi. Sau đó hắn từ từ giơ tay lên.

Tất cả mọi người đều quên cả việc thở và nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của Trường Nhất Tiếu.

Những con người mới một lúc trước đã điên cuồng chiến đấu với Cửu Phái Nhất Bang, thậm chí đã giành chiến thắng áp đảo. Và Trường Nhất Tiếu chỉ cần một cử động tay đã tập trung được những người đang say sưa với cảm giác lâng lâng đó.

Sự tồn tại của Trường Nhất Tiếu bây giờ lớn tới mức như vậy. Ít nhất thì trong khoảnh khắc này không ai dám so sánh với hắn.

Và lòng trung thành của Tà Bá Liên đối với Trường Nhất Tiếu cũng đạt đến cực điểm.

Khoảnh khắc bàn tay kia hạ xuống, tất cả mọi người ở đây không phân biệt xuất thân hay môn phái, đều sẽ xông vào.

Để xé nát và trừng phạt kẻ thất lễ đã dám gầm gừ với Minh chủ đã đạt được thành tựu to lớn như thế này của chúng.

Đúng khoảnh khắc tất cả mọi người nín thở và tập trung cao độ.

"Nào, vậy thì…"

Tạch.


 

Thay vì hạ đầu ngón tay xuống, Trường Nhất Tiếu đã búng nhẹ ngón tay.

Đó là một mệnh lệnh không thể hiểu được ý đồ của hắn ta. Khi thấy tất cả đều nhìn với ánh mắt không hiểu gì, Trường Nhất Tiếu cười tươi và nói.

"Chạy đi nào. Cho giống lũ Tà Phái.”

Trong khoảnh khắc khuôn mặt của tất cả mọi người đều trở nên ngơ ngác. Ngay cả Hỗ Gia Danh cũng há hốc mồm trước chỉ thị không ngờ tới.

Tuy nhiên, Trường Nhất Tiếu quay người đi không chút do dự như thể lựa chọn này là điều hiển nhiên.

"Minh, Minh Chủ!"

Hỗ Gia Danh nhanh chóng đi theo phía sau và gọi, Trường Nhất Tiếu quay lại nhìn với ánh mắt đã trở nên lạnh lùng từ lúc nào.

"Ngươi sao vậy?"

Trước câu hỏi thản nhiên, trước mắt Hỗ Gia Danh bỗng trở nên mờ mịt.

Tất cả đều không thể tin vào mệnh lệnh của Trường Nhất Tiếu và vẫn đang do dự. Trường Nhất Tiếu nhìn quanh chúng và nói.

"Các ngươi đang làm gì vậy?”

Nụ cười rạng rỡ vô cùng. Trước nụ cười đáng sợ đó, những người đang trao đổi ánh mắt với nhau đều nhanh chóng tự động cụp mắt xuống.

"Bổn quân nói là rút lui. Di chuyển đi.”

"Vâng!"

Tà Bá Liên bắt đầu di chuyển một cách bận rộn.

Sau khi đưa ra mệnh lệnh, Trường Nhất Tiếu đã liếc nhìn. Hắn vẫn nhìn thấy Thanh Minh đang bước về hướng này.

Trường Nhất Tiếu nói bằng khẩu hình miệng rõ ràng.

"Không có gì xấu xí bằng một diễn viên leo lên sân khấu đã diễn xong. Ở đây không có chỗ cho ngươi xuất thủ đâu.”

Nụ cười nhạo đó đã đâm vào hai mắt của Thanh Minh tới mức đau nhói.