Hoa Sơn Tái Khởi Chapter 1594:  Đức Phật cũng đã bỏ rơi ngươi rồi. (4)

Chapter 1594.  Đức Phật cũng đã bỏ rơi ngươi rồi. (4)


 

Đôi chân run rẩy gắng gượng bước thêm một bước về phía trước.

Mặc dù lảo đảo như sắp ngã khuỵ, nhưng Pháp Giới vẫn không ngừng tiến về phía trước. Nhục thân mang đầy vết thương đã sắp đến giới hạn, nhưng tinh thần của ông ta vẫn giữ ý chí 'phải tiến lên'.

Thịch.

Dù là chậm hơn cả bước đi của phàm nhân. Dù là loạng choạng như thể sắp ngã đổ. Nhưng dù vậy, Pháp Giới vẫn tiến lên. Và cõng Pháp Chỉnh trên lưng.

Đây là lựa chọn cuối cùng mà Pháp Giới có thể đưa ra.

Nhưng do sự lựa chọn đó, Pháp Chỉnh đang được cõng trên lưng đã phải vào địa ngục khi còn sống.

"Ưưaaaaaaaaaa!"

Tiếng hét thảm thiết của ai đó đang sắp chết dội lại từ đâu đó.

 

 

Đó là một giọng nói quen thuộc. Cơ thể của Pháp Chỉnh khẽ run rẩy.

Một mạng sống khác. Một người tuyệt vọng khác. Và một điều nữa...

"Pháp… Giới...."

Thà rằng mất lý trí đi còn hơn.

Vì nếu như vậy thì ông ta sẽ có thể thoát khỏi nỗi đau đớn hơn cả bị dao cứa vào da thịt này. Vì nếu như vậy thì ông ta sẽ không phải nghe thấy những âm thanh chết chóc của các đệ tử đang liều mạng để cứu ông ta.

Bây giờ cứu ông ta rốt cuộc có ý nghĩa gì? Pháp Chỉnh đã mất tất cả mọi thứ. Trên đời này tồn tại rất nhiều người sống không bằng chết. Ít nhất thì đối với Pháp Chỉnh bây giờ, cuộc sống chính là như vậy.

Tuy nhiên, Nhập Ma () tựa như Thiên Hình () này đã khiến ý thức của ông ta rõ mồn một, dù cho nhục thân có bị xẻ thành từng mảnh.

Đó thực sự là địa ngục phải trải qua trong đời.

"Ta…”

Ông ta cố gắng hết sức nắm lấy vai của Pháp Giới. Tất nhiên, đó là một cử chỉ vô lực hoàn toàn không có sức mạnh.

"Làm ơn, Pháp… Giới..."

‘Hãy bỏ ta xuống và tự cứu lấy mình đi.’

Miệng của ông ta thậm chí không thể thốt ra một lời dù là ngắn ngủi đó.

Tất nhiên Pháp Giới hiểu đầy đủ ý nghĩa của lời nói chưa trọn vẹn đó. Tuy nhiên, ông ta vẫn không buông Pháp Chỉnh xuống.

"Pháp…”

“… Sư huynh có nhớ không?"

Pháp Giới lại một lần nữa nhấc đôi chân nặng tựa ngàn cân, lảo đảo bước đi.

Nhục thân như ngọn nến đã cháy rụi, có thể sẽ tắt bất cứ lúc nào, nhưng giọng nói của ông ta vẫn điềm tĩnh.

"Ngày xưa..."

“………..”

“… Đệ muốn chạy trốn khỏi Thiếu Lâm Tự.”

Một bước. Lại một bước nữa.

Giọng nói của Pháp Giới giống như một lời lẩm bẩm.

"Đệ tư chất ngu muội, suy nghĩ một chiều… Thiếu Lâm không hợp với đệ. Đệ vẫn còn nhớ. Tiếng thở dài của các sư huynh đệ… và ánh mắt… nghiêm khắc của các sư phụ.”

"Pháp…”

“Lúc đó, người… đứng về phía đệ chính là… sư huynh.”.

Dù dường như hơi thở sắp cạn, nhưng giọng nói vẫn không ngừng lại. Ít nhất tai Pháp Chỉnh cũng nghe rõ ràng.

"Đệ vẫn còn nhớ… lời sư huynh nói lúc đó. Sự ngu dốt… đối với Phật Tử… là một phước lành.

Vì ngu ngốc nên có thể tập trung cung cứu Phật Pháp mà không quay đầu lại, vì ngu ngốc nên sẽ không khổ sở vì cám dỗ nhỏ nhoi. Vậy cho nên có thể nói là… đệ đã có phẩm hạnh của người tu hành xuất sắc..."

Giọng nói của Pháp Giới dần dần rõ ràng hơn.

Pháp Chỉnh hiểu rõ ý nghĩa của lời nói đó, nên chỉ có thể vùi mặt vào vai Pháp Giới.

“Sư huynh… có nhớ không?”

Ngay cả khi Pháp Chỉnh ở trong tình trạng có thể nói một cách rõ ràng, có lẽ cũng không thể trả lời được. Vì ông ta không nhớ.

Thật là một chuyện khôi hài.

Chuyện mà ai đó coi là điều không bao giờ quên trong cuộc đời và luôn giữ trong lòng, thì thực tế đối với người khác, đó chỉ là những việc thoáng qua trong một khoảnh khắc.

Thật buồn cười, nhưng không thể cười. Đó là việc đáng buồn.

"Lúc đó… sư huynh là một kỳ tài được kỳ vọng của Thiếu Lâm. Đệ vui, hộc, đã rất vui mừng. Vì được một người như sư huynh công nhận. Có lẽ đó là lý do tại sao đệ có thể gắng gượng được ở Thiếu Lâm cho tới bây giờ.”

Chuyện đó bây giờ có ý nghĩa gì nhỉ?

Tất cả đều đã biến mất.

Tội lỗi của ông ta chất đống nặng tựa núi Thái Sơn và bây giờ đến thở cũng khó khăn, vậy thì chuyện đó rốt cuộc có ý nghĩa gì?

"Bây giờ đệ mới nói… sư huynh."

“……”

“… Đệ ghét sư huynh.”

Pháp Giới lại bước thêm một bước nữa.

Có thể biết được.

Đây không phải là lời nói nói với Pháp Chỉnh. Thậm chí có lẽ bây giờ Pháp Giới đã quên rằng ông ta đang cõng Pháp Chỉnh trên lưng. Ông ta không biết bản thân mình đang làm gì, mà chỉ đơn giản là tiến lên và tiến lên.

Một cách ngu ngốc và khờ dại.

"Bởi vì sư huynh là người không có gì là không thể làm. Nếu nhìn vào sư huynh, đệ sẽ thấy bản thân mình quá hèn mọn. Vì vậy đệ đã bám víu vào giới luật. Vì người ngu ngốc như đệ nếu biết giới luật thì cũng có thể giữ được.”

“Pháp… Giới…”


 

"Đối với một người không thể làm gì khác ngoài việc bị trói buộc bởi giới luật như đệ, sư huynh… sư huynh dường như quá tỏa sáng. Vậy nên đệ đã rất ghét. Đôi khi là căm hận. Nhưng mà… điều duy nhất còn lại trong đầu đệ bây giờ là cứu sống sư huynh, có lẽ nào... có lẽ đệ quý sư huynh hơn đệ nghĩ….."

Một nụ cười mờ nhạt buông ra.

Bàn tay gầy gò của Pháp Chỉnh nắm lấy vạt áo của Pháp Giới run rẩy.

Ông ta không muốn nghe những câu như vậy.

"Nếu nhìn lại thì..."

Trên khuôn mặt tràn ngập nỗi đau của Pháp Giới, khẽ nở một nụ cười mờ nhạt.

“Đó là… đó là nhân duyên."

Bịch.

Hai chân mất sức, Pháp Giới và Pháp Chỉnh cùng lăn lộn xuống đất.

Tuy nhiên, nhục thể không còn cảm thấy đau đớn nào nữa.

"Pháp Giới… ta… đệ hãy.....”

Ông ta nghe thấy giọng nói của Pháp Chỉnh từ phía sau lưng. Tuy nhiên, Pháp Giới đã phớt lờ những lời khẩn thiết mà tai loáng thoáng nghe được đó, và loạng choạng dựng cơ thể lên. Và Pháp Chỉnh lại được cõng trên lưng.

'Phải đi đâu đây?'

Nhìn đâu cũng thấy là vực thẳm.

Dù có đặt chân đến đâu thì cũng lại rơi xuống và lăn lộn. Không thể tránh khỏi con đường đau khổ.

Tuy nhiên, Pháp Giới đã đặt một bước chân trên con đường đầy gai.

Chắc là ở đằng kia.

Những mối nhân duyên khác. Những người trở thành đệ tử của ông ta nhờ nhân duyên vạn sinh.

Thực sự sau cái chết vô nghĩa đó, họ đã nghĩ gì?

“A Di…”

Ông ta không thể hoàn thành lời niệm Phật, không phải chỉ vì đã kiệt sức.

'Người có thật sự đang dõi theo chúng con không?'

Nếu vậy, tại sao Người lại để nhiều người phải rời đi như thế?

Một giọt nước mắt chảy xuống từ đôi mắt nhăn nheo của Pháp Giới.

Bước đi không dừng lại. Không biết phải đi đâu. Chỉ là vì chưa hết sức nên cứ tiến lên thôi. Giống như cách mà ông ta đã sống cho đến bây giờ.

"Khổ hải ()...

Ông ta nghe thấy một giọng nói lẩm bẩm.

Bây giờ ông ta đang mang thứ gì trên lưng vậy.

Là người ông ta định bảo vệ? Hay là hy vọng? Nếu không phải thì đó chỉ là một sinh mạng đang rên rỉ? Hay là… nghiệp () của ông ta?

Có lẽ là tất cả những điều đó. Ý thức dần dần trở nên mờ nhạt.

"Sống..."

Xoẹttt!

Ngay lúc đó, đao khí bay về phía sau lưng của Pháp Chỉnh. Pháp Giới quay người theo bản năng và ôm lấy Pháp Chỉnh.

Xoẹt xoẹt!

Đao khí chém mạnh vào cơ thể của Pháp Giới theo đường chéo. Cơ thể đẫm máu lăn xuống đất như một con diều rơi xuống.

Tà áo buộc chặt bị cắt ra và cơ thể của Pháp Chỉnh đập mạnh xuống.

“… Mấy tên khốn kiếp đầu trọc này”

Cộp. Cộp.

Xích Hổ toàn thân nhuốm màu đỏ thẫm đúng như tên hắn, kéo lê thanh đao bước tới. Tiếng nghiến răng của hắn ta vang lên từ khoảng cách xa vọng vào tai Pháp Giới.

"Các ngươi nghĩ là mình có thể chạy trốn à?"

Các đệ tử của Thiếu Lâm thực sự đã ngăn cản hắn ta một cách khủng khiếp. Ngay cả khi họ đã chết và trở thành thi thể, họ vẫn bám dai dẳng vào hắn ta.

Đôi mắt của Xích Hổ phun trào sát khí và lóe lên một cách dữ tợn.

Trong khoảnh khắc đó, bàn tay của Pháp Giới đã đẩy lưng Pháp Chỉnh.

"Hãy đi… đi, sư huynh.”

"Pháp Giới…..”

"Đi đi!"

“…..”

“Tuyệt đối không… không được quên. Sư huynh là Phương Trượng Thiếu Lâm."

Dứt lời, Pháp Giới đã đứng dậy. Ông ta không đợi câu trả lời của Pháp Chỉnh.

Pháp Chỉnh không thể nào không biết. Pháp Giới đã cạn sức rồi.

Nhưng Pháp Chỉnh không còn cách nào khác là phải bỏ ông ta lại.

Ngay cả khi cơ thể bị xé toạc ra từng mảnh, Pháp Giới cũng sẽ ngăn chặn Xích Hổ. Sẽ cố gắng chặn phía trước con người kia cho đến khi chỉ còn một mẩu thịt.

Pháp Chỉnh lấy hết sức chống tay xuống đất.

Phải đi. Nếu không đi thì mọi thứ sẽ trở nên vô ích. Cái chết của họ sẽ trở nên vô nghĩa.

Ông ta vừa cào đất vừa vật lộn. Chân không còn sức. Ngay cả trong khoảnh khắc này, cơ thể vẫn phản bội ý chí của ông ta.

Nhưng ông ta phải sống sót. Dù thế nào thì cũng phải sống sót.

Pháp Chỉnh từ bỏ việc đứng dậy, cố gắng bò trên đất và tiến lên phía trước.

Hình ảnh đó hèn mọn đến mức khó có thể tưởng tượng được đó là Phương Trượng Thiếu Lâm uy nghiêm. Khi ông ta nắm xuống đất, móng tay bị bong ra và bàn tay gầy gò run rẩy một cách thảm hại vì phải kéo lê thân người nặng nề.

Pháp Chỉnh – Phương Trượng Thiếu Lâm đang bò trên đất và cố níu giữ tính mạng.

Tuy nhiên, Pháp Chỉnh vẫn chà xát khuôn mặt đầy máu và nước mắt xuống đất và bò lên từng chút một bằng mọi giá.

"Hư..."

Một nụ cười bật ra xen lẫn tiếng thổn thức từ miệng dính đất.

Rốt cuộc ông ta đã định nắm lấy thứ gì trong tay?

Một mình nhận được thì chỉ là ảo ảnh. Làm thế nào mà ông ta lại không biết điều gì quan trọng hơn?

Ông ta nghe thấy một tiếng ngắn gọn.

'Pháp Giới…’

Không thể quay mắt lại nhìn được. Pháp Chỉnh chỉ cố hết sức dùng chân đẩy đất. Nước mắt cứ chảy ròng ròng.

Làm sao ông ta tin được?

Tại sao đến cuối cùng vẫn không nói một lời oán trách?

Dù biết rằng chính ông ta là người đã gây ra tất cả những việc này. Vậy mà vẫn không nói một lời nặng nề nào đã ra đi như thế.

 

Làm thế nào có thể cứ thế ra đi mà không buông một lời oán trách để vơi bớt oán hờn chồng chất trong trái tim đó.

"Hư…"

Phải sống sót.

Thịch.

Không rõ là ảo giác hay là tiếng bước chân từ đâu đó đang đến gần.

Nhưng Pháp Chỉnh vẫn chỉ vươn tay ra. Trong nỗi đau như bò trên băng giá lạnh lẽo.

‘Ta...?’

Bây giờ ông ta mới nhớ ra.

Thời thơ ấu của mình. Thời kỳ đầy hào khí và khát vọng về thế gian. Có một chú tiểu nhỏ bé đã nhìn ông ta như thế. Trông có vẻ hơi khờ dại, hơi ngốc nghếch.

Sư đệ không thể cười rạng rỡ mà chỉ mỉm cười ngại ngùng.

'Pháp Giới…...?'

Sau đó, khuôn mặt của vô số người xuất hiện.

Sư phụ của ông ta, đệ tử và các sư điệt của ông ta. Khuôn mặt của những người mà lẽ ra ông ta không nên bỏ rơi.

"Ư…..”

Bàn tay run rẩy của Pháp Chỉnh khẩn thiết vươn ra phía trước.

Dường như bây giờ ông ta đang cố gắng nắm lấy những thứ không thể quay trở lại.

Sau đó, nó rơi xuống không còn chút sức lực.

Bụp.

Tuy nhiên, đầu ngón tay bè bè đã chai lì vì vết thương chạm vào thứ gì đó không phải là mặt đất.

Pháp Chỉnh cố gắng đẩy mí mặt đang sụp xuống của mình lên. Có thứ gì đó lạ lẫm xuất hiện trong tầm nhìn mờ mờ.

Pháp Chỉnh thẫn thờ nhìn thứ đó, khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên được. Và đối mặt với ông ta, là ánh mắt của ai đó.

Nộ khí lạnh lẽo và tĩnh lặng tới vô hạn. Lạnh lùng như khiển trách, sôi sục như trừng phạt.

Ai đó đã liếc nhìn Pháp Chỉnh không còn nói được và cứng đờ, rồi từ từ nhấc bước chân.

Hắn hướng về phía Xích Hổ đang tiến đến gần Pháp Chỉnh.

Hắn nghiến răng và từ từ mở miệng.

"Cút! Trước khi bổn tôn lấy cái mạng chó đó của ngươi."

Cơ thể của Xích Hổ đã lập tức đông cứng khi nghe thấy giọng nói lạnh như băng đó.