Hoa Sơn Tái Khởi Chapter 1596: Thật là không cười nổi. (1)

Chapter 1596. Thật là không cười nổi. (1) 

 


  

 

Bỏ lại phía sau chiến thắng áp đảo, Tà Bá Liên bắt đầu rút lui. 

 

Giống như chiến công lẽ ra phải mở lễ hội ăn mừng hàng chục ngày vẫn chưa đủ này không phải là thật vậy. 

 

“… Nhanh lên.” 

 

Hỗ Gia Danh cắn môi một lúc, rồi thúc giục các thuộc hạ. Hắn ta cũng khó có thể hiểu được mệnh lệnh của Trường Nhất Tiếu, nhưng hắn càng không thể đưa ra ý kiến bất đồng với mệnh lệnh của Minh Chủ được. Đặc biệt là ở chiến trường như bây giờ. 

 

Mùi hôi thối và cái ớn lạnh bắt đầu tràn vào thay thế cho sức nóng của chiến trường đã biến mất. 

 

“… Chuẩn bị xong rồi ạ. Thưa Minh Chủ." 

 

“Hưmm. Vậy à?” 

 

Trường Nhất Tiếu liếc nhìn. 

 

Hắn nhìn thấy bóng dáng của Thanh Minh đang đứng và không thể tiến gần thêm nữa. 

 

Trường Nhất Tiếu tạo khoảng cách và nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi ngay lập tức quay người lại với nụ cười mỉa mai. Không, giống như là hắn chìa "cái lưng" ra hơn là quay người lại. 

 

 

 

  

 

Đó là một hành động khiêu khích Thanh Minh rằng  "Nếu ngươi tự tin, thì hãy đến mà đâm vào lưng ta" . 

 

Trường Nhất Tiếu nở nụ cười thoải mái, nói đùa. 

 

"Đi thôi. Nếu còn chọc tức hắn chắc cái đầu bổn quân rơi ra mất." 

 

Hắn vừa cười khùng khục vừa di chuyển bước đi. Một đội quân với quy mô lớn đi theo hắn, bắt đầu rời khỏi vùng đất đẫm máu này một cách không luyến tiếc. 

 

Ken két. 

 

Thanh Minh chỉ cắn môi và quan sát cảnh tượng đó. 

 

Sao hắn lại không muốn lao vào chứ. 

 

Hắn muốn xông vào chém đầu tên đó ngay lập tức. 

 

Nhưng không thể làm như vậy được. Không, không được làm như vậy. Thanh Minh biết rõ điều đó hơn bất cứ ai. 

 

Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay và máu thấm ra từng giọt nhỏ xuống đất. 

 

Tuệ Nhiên và Lưu Lê Tuyết đã đến bên cạnh Thanh Minh đang đứng một mình. 

 

Tất nhiên, cả hai đều không nói được gì. 

 

Thà rằng nếu Trường Nhất Tiếu và đám đông đó ở trước mắt thì đã có thể trút hết tức giận, nhưng chúng lại bỏ chạy rồi. Làm thế nào để trút phẫn nộ vào đó. 

 

Tất cả những gì họ có thể làm là bàng hoàng nhìn cảnh tượng khủng khiếp này và tuyệt vọng. 

 

Ken két. 

 

Thanh Minh nghe thấy âm thanh nghiến răng vang lên mơ hồ. 

 

Lưu Lê Tuyết nhìn chằm chằm vào Thanh Minh với ánh mắt lo lắng. 

 

"Sư điệt…" 

 

Ngay sau đó, một giọng nói nén cơn giận tuôn ra giữa đôi môi mím chặt của Thanh Minh. 

 

“Chết… tiệt.” 

 

Thực sự bất lực. 

 

*** 

 

Trường Nhất Tiếu chậc lưỡi với ánh mắt không hài lòng về khuôn mặt đẫm máu của hắn. 

 

Hắn ta dùng móng tay bóc lớp màng trên đôi môi khô khốc. 

 

"Tên khốn khiếp. Suýt thì mất mạng rồi.” 

 

Bây giờ hắn nói một cách nhẹ nhàng, nhưng thực tế Pháp Chỉnh đã rất mạnh. Nếu chứng kiến trận chiến giữa hai người, thì không ai dám phủ nhận điều đó. 

 

Nhưng có lẽ đa số mọi người ngạc nhiên về thái độ của Trường Nhất Tiếu hơn là tu vi của Pháp Chỉnh. 

 

Hắn đã dẫn dắt cuộc chiến khủng khiếp này đến chiến thắng, vậy mà lại rút lui thản nhiên như không. Con người quái dị đó còn đang sờ mó vết thương trên mặt hắn thay vì để ý đến tình hình của chiến trường. 

 

Tất nhiên, những người thuộc Tà Bá Liên không dám chỉ trích điều này. 

 

Tuy nhiên, ở đây vẫn còn những người không thuộc Tà Bá Liên. 

 

Họ đương nhiên không thể chấp nhận hành động này của Trường Nhất Tiếu. 

 

"Rốt cuộc đây là trò gì vậy?" 

 

"Hửm?" 

 

Trường Nhất Tiếu đang nhìn vào chiếc gương nhỏ cầm tay sặc sỡ, đã di chuyển ánh mắt thờ ơ. 

 

Người mang khuôn mặt đầy giận dữ đang nhìn chằm chằm vào hắn ta. 

 

" Thưa Minh Chủ. Đây là Cung Chủ Nam Hải Thái Dương Cung ạ. " 

 

Thiên Diện Tú Sĩ vội vàng chạy đến bên cạnh và báo cáo với Trường Nhất Tiếu về thân phận của người vừa nói. Hai mắt của Trường Nhất Tiếu lóe lên tia sáng kì lạ. 

 

"Ra là chư vị đến từ một nơi rất xa. Đáng lẽ phải chào hỏi..." 

 

"Chào hỏi chào han gì cũng thôi đi!" 

 

"Hả?" 

 

"Bổn tọa sẽ hỏi lại. Đây là cái trò gì thế?" 

 

"Cung Chủ!" 

 

Thiên Diện Tú Sĩ hoảng hốt định ngăn Cung Chủ Thái Dương Cung lại, nhưng Trường Nhất Tiếu đã nhẹ nhàng giơ tay ngăn Thiên Diện Tú Sĩ. Sau đó hắn nhún vai. 

 

“Trò gì ư? Sao ngươi lại bất mãn vậy nhỉ?” 

 

Giọng điệu như kiểu  ‘Ta không biết’ . Cung Chủ Thái Dương Cung nghiến răng một cách trắng trợn để tất cả xung quanh nghe thấy. 

 

"Trong tình huống này, có nhất định vì một người duy nhất mà rút lui không?" 

 

"……" 

 

"Ngươi có tỉnh táo không vậy?" 

 

Khuôn mặt của Trường Nhất Tiếu trở nên lạnh như băng. Gương mặt của những Hồng Khuyển đang hộ tống Trường Nhất Tiếu cũng trào lên ý thù địch lạnh lẽo. 

 

"Ngươi dám..." 

 

"Chậc" 

 

Tuy nhiên, Trường Nhất Tiếu nhẹ nhàng chậc lưỡi một cái, lũ Hồng Khuyển như những con mãnh khuyển được huấn luyện kỹ càng, lập tức sát khí đang phun trào liền biến mất sạch sẽ như được gột rửa. 

 

Hỗ Gia Danh và những tên Hồng Khuyển cố kìm nén nộ khí, nhưng người thực sự bị xúc phạm là Trường Nhất Tiếu lại tươi cười với vẻ mặt ‘thật là thú vị’. 

 

“Để xem nào, bổn quân có tỉnh táo không nhỉ?” 

 

"Gì cơ?” 

 

"Vậy thì, để bổn quân hỏi. Theo ngài Cung Chủ huyết thống cao quý của chúng ta đây, nên làm thế nào thì tốt?" 

 

Đầu ngón tay của Cung Chủ Thái Dương Cung khẽ run lên. Trường Nhất Tiếu vẫn nở nụ cười, nhưng hắn cảm nhận được trong đôi mắt ấy cảm giác coi thường khó có thể diễn tả trong giây lát. 

 

Hắn ta là hoàng thất ở Nam Hải và là một thành viên của Trần Triều. Từ khi sinh ra tới giờ, hắn chưa bao giờ phải nhận ánh mắt như thế này. 

 

Nhưng lý do lúc này Cung Chủ Thái Dương Cung thực sự cảm thấy nhục nhã là vì dù hắn nhận ra rõ ràng rằng Trường Nhất Tiếu đang cười nhạo bản thân mình, nhưng hắn lại không thể hành động khinh suất được. 

 

 “Đại thắng.” 

 

Cung Chủ Thái Dương Cung nói như nhai nuốt. Tuy nhiên, phản ứng của Trường Nhất Tiếu vẫn còn gay gắt. 

 

"Vậy à?" 

 

Khuôn mặt của Cung Chủ Thái Dương Cung méo mó. 

 

‘Rốt cuộc ...?’ 

 

Hắn thậm chí không thể đoán được suy nghĩ của con người này. Đây không phải là chiến công có thể biểu hiện đơn giản bằng một từ ‘đại thắng’. 

 

Rõ ràng là Cửu Phái Nhất Bang đã bị chia năm xẻ bảy không còn nguyên vẹn hình thái. Ngay cả khi họ vẫn duy trì được hình thái đó, thì đến cả trăm năm sau cũng không thể khôi phục được vị thế như trước. 

 

Nói một cách đơn giản, thời đại của Cửu Phái Nhất Bang đã kết thúc. 

 

 

 

Cái tên Cửu Phái Nhất Bang đã đứng sừng sững trên thiên hạ hàng trăm năm nay. Tính cả Chính, Tà, và Tái Ngoại, đã có thế lực nào kéo được họ xuống như thế này chưa nhỉ? 

 

Nếu không tính Ma Giáo, thì đây là chiến công to lớn đến mức không ai dám nghĩ đến. 

 

Vậy mà người đã làm được điều vô lý đó bây giờ đang nói điều này. 

 

Cung Chủ Thái Dương Cung không thể kiềm chế cơn giận đang sôi sục, đã hét lên bằng giọng nói như sắp nổ tung. 

 

"Chiến công! Bản thân nó không có ý nghĩa gì cả! Nó chỉ có ý nghĩa khi tất cả mọi người đều cảm nhận được sự vĩ đại đó và đánh giá. Có nghĩa là những thành tựu vĩ đại mà người khác không nhận ra, những đánh giá thích đáng nhận được muộn màng chẳng còn giá trị gì cả!" 

 

 “Hừm... Vậy à?” 

 

Ngữ điệu của Cung Chủ Thái Dương Cung dần tôn trọng hơn, thì lời nói của Trương Nhất Tiếu lại dần ngắn hơn. 

 

"Tuy nhiên, nếu ngươi rút lui như thể đang chạy trốn như thế này, quân ta sẽ khó cảm nhận được chiến thắng, quân địch dù thua nhưng vẫn không có cảm giác bị bất bại. Đây không phải là cách điều hành quân đội!" 

 

Khóe miệng của Trường Nhất Tiếu được kéo lên một cách trơn tru. 

 

"Vậy thì sao?" 

 

"Phải cho chúng biết, phải khiến chúng cảm thấy khiếp sợ. Nếu là bổn tọa thì tuyệt đối sẽ không rút lui khỏi đây. Cho đến khi thi thể của chúng mục nát, thối rữa và trở nên ghê tởm, tất cả mọi người đều không thể rời mắt khỏi chiến công vĩ đại mà Tà Bá Liên đã đạt được.!" 

 

Nếu như vậy thì quân ta sẽ dũng cảm hơn gấp trăm lần, tinh thần của kẻ thù sẽ rơi xuống tận đáy. 

 

"Cũng có thể xé xác tên ngạo mạn đó làm gương." 

 

Cung Chủ Thái Dương Cung nói như gầm gừ. 

 

Tất nhiên, câu nói này giống như là hắn cố làm hùng làm hổ để không bị nhấn chìm bởi khí thế của Trường Nhất Tiếu hơn là thể hiện sự tự tin đối với chủ trương của hắn. 

 

Tuy nhiên, dù là như vậy nhưng hắn đã thành công trong việc lôi kéo sự đồng cảm của một số người ở đây. 

 

Bởi vì đó không phải là lời nói sai. 

 

Cuối cùng, chiến thắng phải chạm vào da thịt từng người. Và đó cũng là phương thức mà Trường Nhất Tiếu đã giữ vững cho đến bây giờ. 

 

Tà Bá Liên có thể khắc lên ngực ba chữ ‘sự tự tin’ thực sự đó là từ khi nào? 

 

Đó là ở Trường Giang và ở Tứ Xuyên. 

 

Khi đuổi Cửu Phái Nhất Bang đi, khi chinh phạt Tứ Xuyên và truy đuổi Đường Môn, chúng đã trở thành "Tà Bá Liên" thực sự chứ không phải là Tà Phái bình thường. 

 

"Nhưng nếu ngươi bỏ chạy như thế này, chẳng phải sẽ thành bộ dạng chạy trốn chỉ vì một người sao? Cho dù có rút lui thì cũng phải chém đầu tên đó chứ!". 

 

Dù nghe thấy lời chỉ trích hợp lý, biểu cảm của Trường Nhất Tiếu cũng không thay đổi. Hắn vẫn nở nụ cười và nhìn Cung Chủ Thái Dương Cung Trần Bình. 

 

Trần Bình không thể chịu được bầu không khí đặc biệt đó. 

 

"Ý bổn tọa là..." 

 

"À, à." 

 

Trường Nhất Tiếu nhẹ nhàng giơ tay lên và ngắt lời của Cung Chủ Thái Dương Cung. 

 

“Chừng đó là đủ rồi.” 

 

Bụng dạ của Cung Chủ Thái Dương Cung nhộn nhạo hết cả. Hắn siết chặt nắm đấm trong tay áo để cố gắng không lộ ra khí sắc khó chịu. 

 

Trước khi cuộc chiến này nổ ra thì không biết, nhưng bây giờ Minh Chủ Tà Bá Liên vừa nuốt chửng Cửu Phái Nhất Bang không phải là người mà Cung Chủ Thái Dương Cung có thể đơn độc thử làm gì đó. 

 

Hắn tuy là kẻ kiêu ngạo hống hách, nhưng cũng là kẻ biết thời thế. Nếu không như vậy thì hắn đã không thể sống sót với tư cách hoàng thân quốc thích được rồi. 

 

"Khoác lác…” 

 

Trường Nhất Tiếu lẩm bẩm và cười khẩy. 

 

"Được thôi. Nếu ngươi muốn như vậy, thì bổn quân cũng không có ý ngăn cản." 

 

"Bổn tọa sẽ làm như…” 

 

Cung Chủ Thái Dương Cung đang nói thì giật mình và nhìn Trường Nhất Tiếu. 

 

"Minh Chủ… vừa nói gì vậy?" 

 

Thấy vẻ mặt bối rối đó, Trường Nhất Tiếu đã gọi Hỗ Gia Danh. 

 

"Ha ha, Gia Danh. Hình như vị khách đến từ nơi xa xôi này đang không hiểu ý bổn quân tí nào”. 

 

Hỗ Gia Danh liếc nhìn Cung Chủ Thái Dương Cung và bồi thêm lời giải thích. 

 

"Minh Chủ nói rằng nếu Cung Chủ cho rằng điều đó là đúng, thì Thái Dương Cung cứ việc đi dành lấy vinh quang đó, Minh Chủ sẽ không ngăn cản." 

 

Khuôn mặt của Cung Chủ Thái Dương Cung trở nên đờ đẫn. 

 

Không ngăn cản ư? 

 

"Sự thật là Cung Chủ Thái Dương Cung đã góp một tay vào cuộc chiến này, vì vậy ngài hoàn toàn đủ tư cách để tận hưởng vinh quang đó. Nếu ngài muốn, hãy quay lại chiến trường kia và làm những gì ngài cho là đúng". 

 

Hỗ Gia Danh nói dứt khoát. 

 

Trong khoảnh khắc, Cung Chủ Thái Dương Cung quay lại nhìn theo phản xạ. 

 

Dường như mùi máu tanh bay đến tận nơi này. Chiến trường giống như địa ngục mở ra theo đúng nghĩa đen. 

 

Một mình hắn ta hoàn toàn có thể nắm lấy chiến lợi phẩm mang tên "chiến tranh". Chuyện đó… quả là một cám dỗ khó có thể kìm lòng đối với Cung Chủ Thái Dương Cung. 

 

"Đi thử xem.” 

 

Trường Nhất Tiếu thì thầm như con rắn. 

 

"Bổn quân cho phép". 

 

"………" 

 

“Nhanh lên” 

 

Giọng nói như thôi miên. 

 

Mặc dù hai chữ "cho phép" hơi chướng tai nhưng đối với Cung Chủ Thái Dương Cung bây giờ điều đó không quan trọng. Lý do Cung Chủ Thái Dương Cung không gật đầu ngay lập tức là bởi vì giọng nói của Trường Nhất Tiếu nghe rùng mình giống như đang dụ dỗ đứa trẻ. 

 

'Rốt cuộc…' 

 

Lúc đó, hai mắt đang nhìn chằm chằm về phía chiến trường của Cung Chủ Thái Dương Cung xuất hiện cảnh tượng kỳ dị. 

 

Quang cảnh trước mắt tựa như sẽ mãi mãi dừng lại như một bức tranh, bây giờ bắt đầu thay đổi. 

 

‘Đó là…?’ 

 

Hỗ Gia Danh điềm đạm nói như thể nghe được nghi vấn trong lòng của Cung Chủ Thái Dương Cung. 

 

"Thiên Hữu Minh” 

 

"Đó không phải là tất cả." 

 

Trường Nhất Tiếu bồi thêm. Ngay sau đó, Hỗ Gia Danh đã nheo mắt hết mức có thể. Không phải tất cả ư? Cách nơi Thiên Hữu Minh xuất hiện không xa, lại thấy bóng dáng của một nhóm người khác. 

 

Không quen thuộc, nhưng không khó để đoán được thân thế của họ. 

 

"Gia Cát Thế Gia và Mộ Dung Thế Gia”. 

 

Những người vẫn chưa buông bỏ căn nguyên của cuộc chiến, đang đuổi theo một cách mạnh mẽ về phía chiến trường vốn đã nguội lạnh. 

 

Phải đến lúc đó thì Cung Chủ Thái Dương Cung mới cảm thấy lạnh toát sống lưng. Lưng hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh. 

 

Nếu hắn lại thò đầu vào chỗ kia thì? 

 

Có lẽ Thái Dương Cung sẽ bị đồ sát sạch sẽ dưới sự phẫn nộ của Thiên Hữu Minh và hai Gia Môn kia. 

 

“Ngươi sao vậy? Có khi nào ngươi thay đổi suy nghĩ rồi à?” 

 


  

 

Khuôn mặt của Cung Chủ Thái Dương Cung quay lại nhìn Trường Nhất Tiếu hoàn toàn khác với lúc nãy. 

 

'Hắn… đã biết trước rồi ư?’ 

 

Phía bên này cũng đang kiệt sức. 

 

Mặc dù được nâng cao khí thế bởi đại thắng, nhưng nếu lại tiếp tục chiến đấu khốc liệt với kẻ thù mạnh khác trong tình hình đã có nhiều hy sinh, thì rất khó đoán được kết cục của trận chiến đó. 

 

Hắn rút lui mà không hề do dự, giống như hắn đã biết mọi chuyện sẽ như thế này. Hắn không hề luyến tiếc chút nào về chiến thắng đã đạt được. Khác với Cung Chủ Thái Dương Cung nhất thời bị mờ mắt bởi chiến lợi phẩm của chiến thắng đó. 

 

Đôi mắt tươi cười của Trường Nhất Tiếu lạnh lẽo. Trước ánh mắt giống như đâm vào phổi đó, Cung Chủ Thái Dương Cung rên rỉ không ra tiếng. 

 

"Bổn tọa…” 

 

Thật khó để mở miệng. Hắn có thể nói gì? 

 

“Hừm. Có vẻ ngươi không định đi nữa nhỉ" 

 

Trường Nhất Tiếu lẩm bẩm. Cung Chủ Thái Dương Cung run rẩy vì cảm giác thất bại và nhục nhã. 

 

"Hoan nghênh." 

 

Trường Nhất Tiếu nhẹ nhàng đưa tay ra. 

 

Cung Chủ Thái Dương Cung khựng lại một lúc như không thể nhận ra hết ý đồ đó. Trường Nhất Tiếu mỉm cười và nói. 

 

"Chào mừng đến với Tà Bá Liên." 

 

Cung Chủ Thái Dương Cung vô thức định nắm lấy bàn tay đó. 

 

Nhưng hắn ta đã không phạm sai lầm ấy. Lý do rất đơn giản, bởi vì hắn cảm nhận được khí thế lạnh lẽo tỏa ra từ Hỗ Gia Danh đang đứng yên nhìn về phía này. 

 

Thái Dương Tôn Giả Trần Bình đã cúi đầu thay vì nắm lấy bàn tay của Trường Nhất Tiếu. 

 

Việc một hoàng thân quốc thích như hắn bày tỏ thái độ như thế này rất hiếm. Tuy nhiên, bản năng sinh tồn của hắn đang gào thét chắc chắn. 

 

Không được chống lại con người này. 

 

Trần Bình cố gắng mở miệng, khó khăn lắm mới thốt ra được một lời. 

 

"Đa tạ… Minh Chủ đã đón tiếp nồng hậu." 

 

Trường Nhất Tiếu chăm chú nhìn cái đầu đang cúi xuống. Và ngay sau đó, khóe miệng đỏ méo xếch một cách đáng sợ. 

 

“Đúng là một đứa trẻ ngoan dễ dạy!” 

 

Ánh mắt đó rời khỏi Trần Bình ngay lập tức như đã mất hứng thú, bây giờ lại hướng về phía chiến trường ở tít xa phía sau. 

 

"Không giống như… tên nào đó."