Chapter 1816: Làm vậy thì có ý nghĩa gì? (1)
Trường Nhất Tiếu gõ nhẹ vào khóe miệng với vẻ mặt không hài lòng.
"Thật là nhàm chán."
Ánh mắt của hắn dừng lại ở một điểm.
"Trần Tống Nguyên."
Trường Nhất Tiếu nhìn vào Chưởng Môn Nhân của Điểm Thương. Các võ giả của Điểm Thương đang bắt đầu tụ tập quanh ông ta.
Dĩ nhiên, không phải là họ chuyển hướng tấn công. Tuy nhiên, họ đang dần hạ kiếm xuống, ngay cả khi đang ở trong một trận chiến rất khốc liệt.
Có lẽ là họ đã chuẩn bị tinh thần để rút lui.
Hỗ Gia Danh làm mặt nghiêm túc và lên tiếng.
"Minh Chủ..."
"Ha ha, đúng là một lũ yếu kém."
Trường Nhất Tiếu thở dài thườn thượt đầy thất vọng.
"Hết cách rồi. Giờ có cầm roi vọt cũng chẳng được gì."
"Nhưng chẳng phải chúng ta cũng nên làm gì đó ạ? Để thuộc hạ đi xử lý."
"Thôi, kệ chúng đi."
Trường Nhất Tiếu vung tay lên như thể không muốn bận tâm.
"Dù sao thì bổn quân cũng đã đoán được việc này từ trước. Những kẻ dễ dàng khuất phục sẽ không bao giờ có thể kiên định đến cuối cùng."
"Vậy thì ít nhất bây giờ chúng ta cũng phải cảnh cáo bọn chúng, bọn chúng sẽ phải chịu hậu quả nặng nề."
"Ngươi định tăng thêm kẻ thù sao?"
Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng sắc bén của Trường Nhất Tiếu khiến Hỗ Gia Danh im lặng.
Nếu họ ngay lập tức lấy đi sinh mạng của những con tin, đó sẽ là hình phạt rõ ràng nhất. Tuy nhiên, từ thời điểm đó, Điểm Thương sẽ không còn để ý đến sinh mạng của mình nữa và sẽ trở thành những kẻ địch cứng rắn hơn bao giờ hết.
"Một khi chúng ta vẫn giữ con tin trong tay thì chúng sẽ không thể phản kháng mạnh mẽ được. Dù trong tình huống tồi tệ nhất."
“...”
"Vậy nên cứ để yên cho bọn chúng đi."
"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi ạ."
Hỗ Gia Danh miễn cưỡng gật đầu.
Không thể phủ nhận quyết định của Trường Nhất Tiếu là một quyết định khôn ngoan.
Dù sao, cuộc giao chiến giữa Tà Bá Liên và Thiên Hữu Minh ít nhất sẽ có kết quả gần với suy đoán của hắn. Việc trừng phạt những người kia để sau cũng không muộn.
Nói thẳng ra thì việc sử dụng Điểm Thương cho đến hiện tại đã mang lại lợi ích rất lớn.
‘Chỉ có điều...'
Mặc dù vậy, Hỗ Gia Danh vẫn cảm thấy không thoải mái. Bởi vì tình hình đang trở nên rất tệ.
Lý do lớn nhất là vì Trần Tống Nguyên và Điểm Thương đã rút lui, nhưng điều còn tồi tệ hơn là những con bài mạnh mà họ đã điều động không thể phát huy tác dụng. Hơn nữa, những con người đáng lẽ phải là đòn quyết định lại không thể xuyên thủng được lá chắn của kẻ thù.
'Những kẻ đó...'
Hỗ Gia Danh cắn nhẹ môi dưới.
Hoa Sơn, lại là Hoa Sơn. Bọn họ vẫn cứ chặn đứng đám Hồng Khuyển. Hắn thật sự chán ngấy những kẻ phiền toái của Hoa Sơn rồi.
Hoa Sơn không phải đang đánh ngang tài ngang sức với Hồng Khuyển, nhưng ở những nơi Hoa Sơn tỏ ra yếu thế, luôn có những người xuất hiện đúng lúc.
Lần này là những người đeo biểu tượng thái cực ở trên ngực.
'Lũ khốn Võ Đang…'
Hoa Sơn và Võ Đang có thể được coi là hai thế lực lớn của đạo gia.
Do đó, đáng lẽ hai phe này phải là kẻ thù không đội trời chung, nhưng giờ đây họ lại đang đứng cạnh nhau, đối mặt với trận chiến khó khăn nhất. Điều này thực sự tạo ra một áp lực lớn với hắn.
'Đáng ra ta phải ngăn hắn gieo mầm bằng mọi giá.'
Nguyên nhân khiến chúng không thể áp đảo được phía trước chính là Hoa Sơn và Võ Đang. Vậy ai sẽ chịu trách nhiệm về điều này? Đương nhiên là Hỗ Gia Danh, người đã có quyền lực nhưng lại không thể thực hiện lời hứa.
Cuộc chiến không phải là đánh nhau để chiến thắng, mà là đánh để giữ vững quyền lực. Hắn đã thất bại trong việc nắm bắt chân lý bất biến đó.
Hỗ Gia Danh ngậm chặt miệng và khó khăn thốt ra vài lời.
"Minh Chủ, nếu tiếp tục thế này..."
Chúng ta sẽ thua.
Nhưng hắn không thể thốt lên câu đó.
Thực tế, Trường Nhất Tiếu cũng đã biết điều này. Lúc đắc thế, Tà Bá Liên rất đáng sợ, nhưng khi cuộc chiến kéo dài, chúng sẽ không thể phát huy được thế mạnh. Vốn dĩ, năng lực của chúng đã không phù hợp với chiến tranh trường kỳ.
Nếu không thể đột phá phòng tuyến và tạo ra tình huống hỗn loạn, Trung Nguyên này sẽ tràn ngập xác của Tà Bá Liên.
Trường Nhất Tiếu nhẹ nhàng gãi má, nói với giọng trầm tĩnh, như thể không lo lắng gì.
"Ha ha, chắc là thua rồi."
"Minh Chủ..."
"Hừm, hay là ta trực tiếp ra tay nhỉ?"
"Chuyện đó..."
Hỗ Gia Danh khựng lại. Câu nói lúc này chắc chắn phải là "Không được." Tuy nhiên, hắn không thể nói ra điều đó, vì lúc này, ngoài việc để Trường Nhất Tiếu ra tay thì không còn giải pháp nào khác.
Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để Trường Nhất Tiếu ra tay. Dù cho có những lá bài mạnh, nhưng nếu tình hình chiến trường đã nghiêng về phía kẻ thù, thì dù có mạnh mẽ đến đâu, chúng cũng sẽ thất bại mà không kịp phản ứng.
Trong khi Hỗ Gia Danh đang không khỏi lo lắng thì Trường Nhất Tiếu lên tiếng.
"Có vẻ ngươi đang lo lắng lắm nhỉ?"
Hỗ Gia Danh giật mình khi bị nhìn thấu. Trường Nhất Tiếu dù đang nhìn vào chiến trường mà không quay đầu, nhưng có vẻ như hắn đã hiểu thấu hiểu tâm tư của Hỗ Gia Danh.
"Thuộc hạ xin lỗi."
"Hầy, ngươi lại xin lỗi nữa rồi."
Bỗng Hỗ Gia Danh cảm thấy kỳ lạ.
Trường Nhất Tiếu đang thong thả quá mức, đến mức hắn đang quá nhẹ nhàng.
Trước đó, Hỗ Gia Danh nghĩ thái độ của Trường Nhất Tiếu là biểu hiện của sự tự tin chiến thắng. Nhưng giờ nghĩ lại thì thật lạ.
"Ngươi không cần lo lắng. Chúng ta đã có một quân bài mạnh rồi."
Trường Nhất Tiếu nhẹ nhàng chỉ về phía nào đó. Hỗ Gia Danh nhìn theo với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Đó là..."
"Ngươi thấy thế nào?"
Hỗ Gia Danh bất ngờ không thể thốt nên lời. Hắn có thể gọi đây là một thủ pháp tuyệt diệu không? Không, hắn không thể nói như vậy được.
Nhưng liệu đó có phải là một đòn quyết định? Đúng, có thể nói là như vậy.
Trong tình huống này, không thể có một chiến lược nào có thể đảo ngược tình thế ngay lập tức. Dù có thêm một lực lượng đáng kể tham chiến, cũng không thể thay đổi cục diện cuộc chiến kéo dài như thế này.
Nhưng với quân bài đó, chúng có thể...
"Minh Chủ đã dự tính tất cả ngay từ đầu rồi sao?"
"Ngươi nghĩ ta dự tính sẵn được à? Là do may mắn thôi."
Hỗ Gia Danh im lặng nhìn Trường Nhất Tiếu.
Có lẽ Trường Nhất Tiếu đã dự đoán hết tất cả những điều này. Hoặc có thể, hắn đã tạo ra tình huống này một cách có chủ đích.
Nếu vậy, Trường Nhất Tiếu hình dung kết cục của cuộc chiến này sẽ ra sao? Liệu hắn đã tưởng tượng ra "kết thúc" đó chưa? Hay là...
Hỗ Gia Danh cắn môi, dường như hắn đã nhận ra điều gì đó. Hắn chợt nhận ra rằng hắn chưa bao giờ nghe thấy "kết thúc" mà Trường Nhất Tiếu tưởng tượng về cuộc chiến này.
***
Kiếm khí lao đi nhanh chóng.
"Áaa!"
Phập!
Thanh kiếm nhanh chóng xuyên thủng trái tim của kẻ địch mà không có một chút thương tiếc.
“Áaa! Không phải cái này!”
Tuy nhiên, người giải phóng thứ khoái kiếm đó lại vô cùng tức giận. Hắn ta trông có vẻ như muốn ném đi tất cả vì cảm thấy bực bội.
Thanh kiếm của hắn rõ ràng đã tiến bộ một bước so với trước đây. Hắn ngạc nhiên vì tốc độ của bản thân trở nên nhanh chóng và chính xác, đồng thời cũng mạnh mẽ hơn.
Nhưng chỉ có vậy, dù có cố gắng bao nhiêu chăng nữa thì hắn cũng không thể thi triển được kiếm pháp mà hắn đã sử dụng trước đó. Hắn biết rằng càng cố chấp sẽ càng làm nó rời xa mình, nhưng thật khó để hắn quên được cảm giác khi đó.
Đúng lúc đó, một thanh đao đột ngột từ đâu đó lao đến, nhắm vào cổ của Chiêu Kiệt.
"Cẩn thận!"
Keng!
Ngay khi Chiêu Kiệt chưa kịp phản ứng, một kiếm tu Võ Đang đã nhanh chóng chắn đòn, Chiêu Kiệt nhanh chóng đâm thẳng kiếm vào ngực của tên Tà Bá Liên rồi lạnh lùng nói
"Không cần giúp ta đâu."
"Chỉ là đề phòng thôi."
"Hừ, đa tạ."
Chiêu Kiệt nhìn vào gương mặt Chân Huyễn. Chân Huyễn mỉm cười nhẹ nhàng.
‘Đây là Chiêu Kiệt sao?’
Chân Huyễn đã gặp Chiêu Kiệt từ lâu. Lúc ấy, Chân Huyễn còn nhớ rõ hình ảnh của Chiêu Kiệt khi quan sát Bạch Thiên và hắn cùng tỷ võ.
Thực ra, vào thời điểm đó, Chân Huyễn không hề nghĩ rằng Chiêu Kiệt sẽ phát triển mạnh mẽ đến thế. Không phải vì hắn thiếu khả năng nhìn nhận, mà vì chẳng ai trong thế giới này có thể dự đoán được sự thay đổi ấy.
Chiêu Kiệt khác biệt so với những người khác. Điều này không phải ở khả năng hay tài năng, mà là ở ý chí kiên định theo đuổi con đường của riêng mình. Khi nhìn vào Chiêu Kiệt, Chân Huyễn có thể thấy rõ được điều đó.
"Cẩn thận!"
Chiêu Kiệt đưa kiếm lên chặn đòn tấn công nhằm vào Chân Huyễn, rồi nhẹ nhàng cười nói.
"Hết nợ nhé!"
"Đó cũng không phải là tình huống nguy hiểm gì."
"Ta cũng vậy thôi!"
Chân Huyễn khẽ cười. Nhân duyên thật kỳ lạ. Trước đây, hắn không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chiến đấu bên cạnh Hoa Sơn vào một ngày nào đó.
"Chiêu Kiệt đạo trưởng.”
“Hả?”
“Đạo trưởng có muốn uống chút rượu không?”
“Đang đánh nhau mà hỏi cái gì vậy?”
Cả Chân Huyễn lẫn Chiêu Kiệt đều chưa biết rõ kết cục cuộc chiến này sẽ đi đến đâu, liệu họ có chiến thắng hay không. Và liệu Chân Huyễn có sống sót hay không. Không ai có thể chắc chắn được điều gì.
Nhưng nếu cả hai người họ đều sống sót, Chân Huyễn thật sự muốn thử sức đấu với Chiêu Kiệt.
"Chân Huyễn đạo trưởng, đạo trưởng nói vậy là sao?"
"À, không có gì đâu."
"Là sao nữa vậy, đạo trưởng làm ta tò mò đấy!"
"Không có gì đâu."
Dù thế nào, cuộc chiến này cũng không dễ dàng gì. Dù không có tổn thất gì thêm, nhưng Võ Đang đã bị cuốn vào một vũng lầy sâu thẳm, những người sống sót sẽ phải đối mặt với những thử thách khó khăn hơn trong tương lai.
Nhưng lúc này...
Kiếm của Chân Huyễn phát ra một ánh sáng chói lóa.
Đúng vậy, giờ đây chỉ cần biết được hướng đi tiếp theo cũng đã đủ.
Một tên Hồng Khuyển lao về phía hắn, thanh đao sắc bén kêu lên rít trong không khí.
"Hây!"
Chân Huyễn vung kiếm một cách mềm mại và đầy uyển chuyển.
Keng!
Đao trượt trên lưỡi kiếm của hắn. Đó chính là cách Võ Đang chiến đấu: không phải đối kháng với sức mạnh, mà tập trung vào sự uyển chuyển và mềm dẻo.
Ngay khi thanh đao bị đẩy ra, kiếm của Chân Huyễn vẽ ra một vòng tròn. Cứ thế, những đòn xoáy liên tiếp từ kiếm của hắn đã tạo ra một loạt cơn gió mạnh mẽ, rồi một cú chém sắc bén khiến vai của kẻ thù rách nát.
"Quào…."
Chiêu Kiệt không thể không thốt lên lời khen ngợi trong khi đang đối đầu với kẻ thù.
Kiếm pháp của Võ Đang quả thực kỳ diệu. Đối với Chiêu Kiệt, nó chẳng khác gì một nghệ thuật biểu diễn hơn là võ thuật. Hắn không dám thử theo đuổi, vì ngay cả khi luyện tập suốt đời, hắn cũng biết mình không thể đạt được trình độ đó.
"Trèo cao là ngã đau đấy!"
Chưa kịp để đối thủ kịp sử dụng hết vũ khí, Chiêu Kiệt đã nhanh chóng đâm một nhát vào hông của kẻ đó.
Ánh mắt của những người xung quanh dần xuất hiện sự lo lắng.
"Thế nào! Sợ rồi à?"
Chiêu Kiệt cười nói, nhưng trong khi chiến đấu, hắn vẫn cảnh giác với những gì diễn ra xung quanh.
“Đạo trưởng?”
Khi thấy Chiêu Kiệt có vẻ lạ lùng, Chân Huyễn nghi ngờ và gọi hắn. Tuy nhiên, Chiêu Kiệt không trả lời mà chỉ nhìn chăm chú vào một điểm nào đó.
"Đạo trưởng đang nhìn gì vậy?"
Sau lưng họ chỉ còn lại chiến trường rộng lớn và những người chưa gia nhập trận chiến của Thiên Hữu Minh. Nếu nhìn xa thêm, chỉ có một đồng cỏ rộng mênh mông hiện ra. Chân Huyễn cảm thấy khó hiểu, và vội vàng quay lại nhìn theo hướng mà Chiêu Kiệt đang chăm chú.
Đó không phải đồng cỏ, mà là xa hơn, về phía ngọn núi đang nhô cao lên.
"Ơ?"
Ánh mắt của Chân Huyễn chợt dao động mạnh.
Mặc dù màu sắc của nó vẫn còn chút xanh tươi, nhưng Võ Đang Sơn trong tầm mắt hắn vẫn còn khá u ám, khác xa với vẻ tươi sáng của những ngọn núi khác.
Ở phần đỉnh núi có một vật màu đỏ lóe lên.
"Đó là gì vậy?"
Biểu cảm kinh ngạc tràn ngập trên khuôn mặt của Chân Huyễn.
Dù ở quá xa, có vẻ mờ mờ, nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng có một đám người với số lượng không hề nhỏ đang leo lên ngọn Võ Đang Sơn.
"Tại sao chúng lại leo lên Võ Đang Sơn vào lúc này?"
Chân Huyễn liếc nhìn lên một chút, hắn nhìn thấy lờ mờ những mái ngói của tòa điện các, và trong đầu hắn lập tức hình dung ra một cảnh tượng kinh hoàn.
Ngay lập tức, một nỗi sợ hãi không thể diễn tả bằng lời bao trùm lấy hắn. Khuôn mặt hắn trở nên tái nhợt.
"Không... không thể nào!!"
Một tiếng hét tuyệt vọng bật ra từ miệng hắn.