Chapter 1593. Đức Phật cũng đã bỏ rơi ngươi rồi. (3)
Có thể đó là cảnh tượng ai đó nhìn thấy sẽ phải khắc sâu vào trong đôi mắt.
Tuy nhiên, các hòa thượng Thiếu Lâm không thể nhìn thấy dáng vẻ trang nghiêm phía sau của Pháp Giới.
Họ cùng hô vang lời niệm Phật như tiếng gầm rống, và liên tiếp phóng ra quyền chưởng.
Bùm! Bùm! Bùm!
Đó là quyền chưởng thể hiện ý nghĩa của Đức Phật, được tu luyện nhất quán để cứu rỗi những người đau khổ. Sức nặng đó đã ngăn chặn triệt để những người muốn vươn tay đến Pháp Chỉnh và Pháp Giới.
Bùm!
"Các ngươi không được bám theo!"
Bây giờ không phải là giọng nói hùng hồn trầm thấp và nặng nề nữa. Đó là một tiếng hét chứa đầy khát khao tha thiết, không mong muốn thấm đẫm màu máu.
“Tránh ra cái lũ đầu trọc này! Vướng víu quá!"
Đao khí liên tục bay tới từ tứ phía.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Cho dù họ có tu luyện cả đời, thì những người đang đứng rối tung vào với nhau cũng không thể ngăn chặn tất cả những thanh đao lao tới từ tứ phía.
Một hòa thượng Thiếu Lâm bị chém bởi thanh đao tàn nhẫn, trong giây lát toàn thân đã nhuộm máu đỏ rực.
"Không phải ta đã nói là không được đi sao!"
Bùm!
Tuy nhiên, ngay cả trong lúc máu đang chảy ra từ khắp cơ thể, các hòa thượng Thiếu Lâm vẫn tóm lấy kẻ thù và giữ lại.
Xích Hổ chạy tới sau, sắc mặt cứng đờ.
Những hòa thượng Thiếu Lâm bám sát với nhau cương quyết nắm lấy những kẻ đang đuổi theo Pháp Chỉnh và kéo lại. Ngay cả khi lưng bị đao đâm, họ vẫn nắm lấy cổ chân của kẻ đi trước và không buông ra.
“A Di Đà Phật!”
Đó là lời niệm Phật mà bất cứ ai quy y cửa Phật đều niệm trong miệng, nhưng khi những người ném đi mạng sống của chính mình thốt ra lời niệm Phật đó, âm thanh vang lên lại hoàn toàn khác biệt.
Bất cứ ai cũng đều sợ hãi cái chết.
Vậy mà, họ đang chấp nhận cái chết đó. Nếu là cái chết không thể tránh khỏi thì phải dùng cái chết đó để bảo vệ thứ gì đó.
Chẳng phải căn nguyên hoa sen nở trong bùn trở thành biểu tượng của Phật Gia cũng chính là vì điều này sao?
"Trước khi… ta chết thì các ngươi không thể đi.”
Ngụm máu phun ra khỏi miệng, nhưng hòa thượng Thiếu Lâm vẫn giữ lấy kẻ đang tiến lên. Tuy Vạn Nhân Phòng cũng là lũ người lì lợm, nhưng rõ ràng những người này khác hẳn với sự điên rồ mà Tà Phái thể hiện.
“… Làm mấy trò nhảm nhí.”
Xích Hổ nghiến răng kèn kẹt.
Hắn ta đã nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của Pháp Chỉnh đang được cõng trên lưng của Pháp Giới đang lảo đảo chạy trốn ở đằng xa kia.
Hắn không thể bỏ lỡ bọn họ như thế này được. Tình huống này không khác gì quyết định chiến thắng. Cái đầu của Pháp Chỉnh sẽ củng cố thêm chiến thắng đó. Và nó sẽ trở thành biểu tượng giúp tên tuổi của Bá Quân, Vạn Nhân Phòng và Tà Bá Liên tỏa sáng nhất trong thiên hạ này.
"Không được để chúng thoát!"
Thịch!
Xích Hổ đạp mạnh xuống đất và nhảy vọt qua những người đang lộn xộn bám riết lấy nhau. Không, hắn định nhảy qua.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, hàng chục quyền khí chứa phật quang đã lao đến phía trước hắn. Hàng loạt quyền khí bùng nổ cùng một lúc như thể sắp đặt trước, nên Xích Hổ cũng giật mình và vung đao lên như phản xạ.
Bùmmmm!
Quyền chưởng bay đến đã bị đao khí xé toạc. Tuy chỉ có vậy, nhưng dù sao cũng đủ để khiến Xích Hổ không thể tiến thêm được bước nào nữa. Dù chỉ là tạm thời, họ đã giữ chân được hắn lại.
Ưuuu!
Xích Hổ cắn môi hắn.
Các hòa thượng Thiếu Lâm đang ở trong tình trạng phải ngăn chặn các cuộc tấn công từ bốn phía. Trong khi đó, để tấn công được Xích Hổ, họ phải chấp nhận việc bị đao đâm vào người.
Vậy mà số quyền chưởng phóng vào hắn ta ít nhất cũng hơn mười.
Không ai trong số các hòa thượng Thiếu Lâm kia còn màng tới tính mạng của họ.
Ngay cả trong lúc cơn giận trào lên, Xích Hổ vẫn thấy sởn gai ốc.
"Lũ....."
Nhưng hắn không thể để mất thêm thời gian ở đây. Bây giờ hắn phải đuổi theo hai người kia. Nếu cứ bỏ lỡ như thế này, thì tất cả mọi chuyện sẽ trở thành lỗi lầm của hắn.
Ngay khi Xích Hổ định đạp chân xuống đất, một hòa thượng Thiếu Lâm đã thoát ra được khỏi đám Tà Phái đang bám riết và lao về phía Xích Hổ.
"Ahhh!"
Bàn tay vươn ra hết mức có thể và phóng ra chưởng ảnh chứa Phật quang rực rỡ. Xích Hổ nhìn cảnh tượng đó bằng đôi mắt lạnh lùng, rồi ngay lập tức đã vẽ một đường ngang.
Roettt!
Chưởng ảnh khổng lồ bị chia cắt bởi đao khí đỏ rực và trên thân người của hòa thượng Thiếu Lâm xuất hiện một đường chém dài.
"A… Di..."
Sức lực thoát khỏi cơ thể của hòa thượng Thiếu Lâm. Nhưng hắn không bao giờ dừng lại. Dù xiêu vẹo như thể sắp ngã, nhưng hòa thượng Thiếu Lâm vẫn dũng cảm bước từng bước về phía Xích Hổ.
Bụp.
Cử chỉ tay không bằng nắm đấm của một đứa trẻ đã chạm vào ngực của Xích Hổ.
Pháp Chỉnh có đáng giá thế này không? Lý do chỉ vì ông ta là Phương Trượng ư?
“… Đối với các ngươi, người được gọi là Phương Trượng có giá trị như vậy ư?"
Vì vậy hắn đã hỏi. Nhưng hắn không mong đợi câu trả lời.
Tuy nhiên, câu trả lời không mong đợi đó đã tuôn ra từ miệng của nhà sư Thiếu Lâm đang lảo đảo.
"Không khác gì…”
“… Gì cơ?"
Khuôn mặt đầy đau đớn mang một khí sắc ôn hòa.
"Dù là ai… dù không phải… là Phương Trượng… thì cũng có giá trị… để ta đánh cược… tính mạng của mình…”
Khuôn mặt của Xích Hổ méo mó.
Xoẹt!
Thanh đao đã chém đứt cổ đối phương ngay lập tức.
Cơ thể bị mất đầu ngay lập tức đổ sụp xuống.
Có lẽ đây không phải là căm ghét mà là lòng từ bi tức thời. Xích Hổ lạnh lùng liếc nhìn thi thể cứng dần, rồi nhìn chằm chằm vào các hòa thượng Thiếu Lâm.
“Dù là ai đi nữa… ư?”
Ánh mắt của các hòa thượng Thiếu Lâm rất khác. Chúng chứa đựng thứ gì đó mà đến cả Xích Hổ, kẻ đã tận mắt chứng kiến vô số cái chết, đã từng kinh qua ranh giới sống chết cũng không thể hiểu được.
"Ý hắn là dù phía trên có đần độn thì cũng không mục nát đến phía dưới chăng?"
Tất nhiên, Xích Hổ không thể đồng cảm. Tuy nhiên, ngay cả khi hắn không thể đồng cảm, hắn vẫn có thể tôn trọng.
Có lẽ cho đến khi họ chết, họ sẽ không bao giờ mở đường cho Xích Hổ. Không, nói không chừng ngay cả khi tính mạng họ không còn.
"Nếu các ngươi thật sự muốn điều đó..."
Xích Hổ nắm chặt thanh đao.
“Ta sẽ cho các ngươi toại nguyện.”
***
Kengg!
Kiếm và tay va chạm với nhau.
Phục Ma Kiếm Pháp ( 伏魔劍法 ) của Tông Lợi Hình không hổ thẹn khi được gọi là danh bất hư truyền. Thần tốc, nhanh nhẹn và tinh tế.
Thậm chí trong tình huống này, thanh kiếm của ông ta còn linh hoạt hơn bao giờ hết. Dù kẻ thù tấn công dữ dội, nhưng ông ta vẫn nhắm được vào sơ hở và tấn công chúng.
Nhưng… thật ra lúc này Tông Lợi Hình đang tuyệt vọng. Phía trước mờ mịt như vung kiếm vào đại dương.
‘Chuyện, chuyện này…’
Hàng chục, à không, có lẽ hàng trăm thủ ảnh.
Hàng trăm bàn tay có hình dạng khác nhau đang bao phủ ông ta. Giống như hàng trăm người cùng một lúc vươn tay về phía ông ta vậy.
Thiên Diện Thủ ( 千面 手 )!
Đây là tuyệt kỹ độc môn của Thiên Diện Tú Sĩ Đàm Dư Hải. Thiên Diện Thủ mang lại danh xưng Tà Phái Đệ Nhất Thủ ( 邪派第一手 ) cho Thiên Diện Tú Sĩ. Hiện tại đang mang đến nỗi tuyệt vọng vô tận cho Tông Lợi Hình.
Tất nhiên ông ta cũng có thể chiến thắng.
Tuy đối phương là Thiên Diện Tú Sĩ Đàm Dư Hải - Môn Chủ Hạ Ô Môn Tà Phái Đệ Nhất Thủ, nhưng Tông Lợi Hình cũng là Chưởng Phái Không Động.
Phục Ma Kiếm Pháp của ông ta chứa đựng tinh hoa của Không Động không bao giờ bị đẩy lui bởi chưởng công của Đàm Dư Hải.
Đúng vậy, không biết chừng có thể thắng được.
Nếu như ông ta không vội vàng và có thời gian để phá hủy từng thủ ảnh hoành tráng đó.
Nhưng bây giờ thứ Tông Lợi Hình thiếu chính là "thời gian". Trong tình hình bốn phía sụp đổ và kẻ thù đang thu hẹp mạng lưới bao vây từng khắc một, ông ta không thể nào thong thả triệt tiêu chiêu thức của đối phương.
"Hư aaaaaa!"
Tông Lợi Hình bất ngờ vung thanh kiếm ra.
Đó là nhất kích mạnh mẽ tới mức nếu đối phương đưa tay ra tiếp chiêu thì chắc chắn sẽ bị chém đứt. Nhưng bàn tay của đối phương lại không đối đầu đường đường chính chính với kiếm khí của ông ta.
Nhìn thấy những thủ ảnh ( 手影 ) thong thả lướt qua kiếm khí và ngự trị tứ phía, ánh mắt của Tông Lợi Hình trào lên tuyệt vọng.
"Tránh ra!"
Xoẹttttt!
Một lần nữa, ông ta nghiến răng và vung kiếm ra, nhưng lại bị vướng vào những thủ ảnh đó. Ngay sau đó, chưởng ảnh với những hình thù khác nhau đã trói buộc thanh kiếm của ông ta hệt như đó là bàn tay của con người.
"Ngươi có vẻ gấp gáp nhỉ?"
"Thiên Diện…..”
"Nhưng ta không có gì phải gấp gáp như vậy.”
Thiên Diện Tú Sĩ trưng ra bộ mặt của một thanh niên trẻ tuổi và cười nhạo. Giọng nói già dặn và khuôn mặt căng bóng không một nếp nhăn không phù hợp với nhau, càng mang lại cảm giác không hòa hợp đầy khó chịu. Trong phút chốc Tông Lợi Hình sởn hết da gà.
"Vì vậy, ngài Chưởng Phái đây cảm thấy thế nào khi cùng ta từ từ tận hưởng?"
"Ư aaaaaa!"
Ngay trước khi Thiên Diện Tú Sĩ nói dứt lời, tiếng thét chết chóc của ai đó đã đập vào tai Tông Lợi Hình.
"Áaaaaaaa!"
Tông Lợi Hình phát ra âm thanh tương tự như tiếng hét đó, và vung mạnh kiếm lên.
"Hahaha!"
Tiếng cười lớn của Thiên Diện Tú Sĩ xen lẫn với tiếng la hét. Hai mắt của Tông Lợi Hình nhanh chóng đỏ lên.
'Tại sao?'
Tại sao ông ta lại rơi vào hoàn cảnh như thế này? Ông ta đã không phạm bất kỳ sai lầm nào! Giả như ông ta có phạm sai lầm, thì cũng không có lý do gì để phải đối mặt với tình trạng bi thảm đến thế này được? Oan ức quá. Ông ta oan ức quá.
"Tránh ra! Tránh ra!"
"Chậc chậc. Thật là xấu xí. Người được gọi là Chưởng Phái một Danh Môn Đại Phái lại vứt hết mặt mũi đi như thế này sao?”
Những lời chế giễu lộ liễu tuôn ra ào ào.
Nỗi uất hận, sự nhục nhã và những cảm xúc không thể diễn tả khác đã cuốn trôi Tông Lợi Hình.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của ông ta vô thức nhìn sang phía bên cạnh. Để tận mắt nhìn người đầu têu mở ra địa ngục này.
Và Tông Lợi Hình trợn to hai mắt.
"......"
Dù ông ta biết bản thân đang ở trong một trận chiến khốc liệt, chỉ lơ là một khắc cũng có thể mất mạng, nhưng ông ta vẫn hồn vía thất tán.
Không thể có phản ứng nào khác.
Pháp Chỉnh đang bỏ trốn. Và được cõng trên lưng của Pháp Giới.
'Thất bại rồi sao...?'
Pháp Chỉnh đó ư?
Không, không. Điều đó không quan trọng.
Điều quan trọng bây giờ không phải là Pháp Chỉnh đã thua Trường Nhất Tiếu, mà là ông ta đang bỏ lại tất cả và chạy trốn.
Ông ta đã đẩy nhiều người vào chỗ chết như vậy, không chỉ Không Động và Bàng Gia, mà đến cả Thiếu Lâm cũng đang vật lộn trong vũng lầy của địa ngục.
'Bỏ trốn? Bỏ lại mọi người rồi bỏ chạy một mình? Sau khi biến mọi chuyện thành như thế này sao?'
Ngay khi nắm bắt được tình hình, máu đã trào ngược lên. Nhiệt độ toàn thân tăng lên bừng bừng và cơn phẫn nộ không thể kiềm chế đã trào lên khắp người.
'Định một mình sống sót sao?’
Bụpppp!
Nhân lúc Tông Lợi Hình không tập trung, Thiên Diện Tú Sĩ đã xuyên qua kiếm khí tản mác và đánh mạnh vào ngực ông ta.
Tông Lợi Hình phun máu khỏi miệng và bị đẩy ra phía sau. Tuy nhiên, sự căm ghét lóe lên trong đôi mắt của ông ta không hướng về Thiên Diện Tú Sĩ.
"Pháp..."
Phẫn nộ không thể kiềm chế bùng nổ từ sâu trong bụng ông ta.
“PHÁP CHỈNHHHHHHHH!”
Đó là một tiếng gọi thống thiết, làm rung chuyển toàn bộ chiến trường.
***
Ánh mắt nhìn xuống như thể khinh miệt, chạm vào làn da không còn chỗ nào lành lặn.
Ngay sau đó, một giọng nói đầy quyền uy và uy nghiêm vang lên.
"Nói chung, người trở thành quân chủ phải là người biết quý trọng tính mạng của bản thân nhất."
Không biết có phải do thể hiện quyền uy quá mức hay không, nhưng trái lại giọng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng.
Bàng Diệp không nói lời nào, chỉ chạm đầu ngón tay vào thanh kiếm đang cắm ở bên hông. Bàn tay ông ta run rẩy một cách thảm hại. Vì chưa quen với nhiệt khí, lại bị ngã dụi nên bàn tay đó không thể rút kiếm ra được.
Và sự thật là….. ngay cả khi ông ta có thể nắm lấy thanh kiếm này và rút nó ra, thì kết quả cũng không thay đổi nhiều. Vì không chỉ có duy nhất thanh kiếm đó đang cắm vào người ông ta.
"…….."
"Ta không biết ngươi có đủ năng lực để lãnh đạo một Gia Môn hay không, nhưng có vẻ như ngươi thiếu khả năng trở thành một quân chủ đúng nghĩa."
"…….."
"Dù là một đội quân mạnh mẽ, nhưng nếu mất đi người đứng đầu thì sẽ trở thành một mớ hỗn độn thôi. Lẽ ra ngươi phải bỏ chạy thay vì đối đầu với ta như thế này. Cho dù tất cả những kẻ ở đây đều bị giết".
“Khục.”
Tiếng ho xen lẫn với âm gió phát ra yếu ớt từ miệng của Bàng Diệp.
Có thể lời nói của hắn là đúng.
Bộ dạng của ông ta bây giờ, bộ dạng thảm hại với toàn thân cắm đầy vũ khí chẳng phải chính là minh chứng rằng lời nói của kẻ kia là đúng sao?
Ông ta không nghĩ rằng có sự khác biệt về thực lực.
Điều khác biệt chỉ là trạng thái tinh thần. Con người kia dù đang tiến lên chiến đấu vẫn giữ vững lý trí lạnh lùng, không chút chần chừ khi ra lệnh cho nhiều người hợp công. Nhưng Bàng Diệp vẫn còn thiếu sót về điều đó.
Đối với một võ giả, bỏ mặc mọi người và chạy trốn là việc hèn nhát, nhưng đối với người dẫn dắt một Gia Môn thì không còn lựa chọn nào hợp lý và hiển nhiên hơn thế.
Bàng Diệp đưa đôi mắt khó khăn lắm mới mở được nhìn xung quanh.
Ông ta nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc phía sau Cung Chủ Thái Dương Cung đang đứng ngạo nghễ.
Người chết rải rác khắp nơi, nhưng trong lúc đó ông ta vẫn nhìn thấy những đệ tử Bàng Gia đang liều mạng chạy trốn. Tầm nhìn mờ ảo nhưng trong mắt ông ta vẫn nhìn thấy rất rõ.
Số người đó cùng lắm chỉ mấy chục. So với số lượng người mà ông ta đã dẫn đến đây thì thật quá ít ỏi.
Để cứu mấy chục người đó mà ông ta phải đánh đổi mạng sống của bản thân, liệu có ý nghĩa không?
"Phường tiểu nhân thường tự đặt ý nghĩa cho những thứ vô nghĩa. Nhưng người quân chủ thực sự chỉ liều mạng vì những thứ thực sự có giá trị. Thì ra tên thủ lĩnh của Thiếu Lâm kia cũng biết điều đó.”
“…………..”
"Không biết điều đó chính là lý do ngươi phải chết đấy. Tên hèn hạ.”
Miệng Bàng Diệp bật ra nụ cười vô nghĩa.
"Giá trị… ư…?"
Tầm nhìn mờ dần đến mức khó phân biệt được hình thể. Thế gian bắt đầu chuyển dần sang màu đen.
Trong khi đó, điều cuối cùng Bàng Diệp nhìn thấy là những võ giả trẻ tuổi của Bàng Gia đang xuyên qua vòng vây của kẻ thù.
“… Vậy, ta …..”
"Hửm?"
"… Cũng không tệ."
Cung Chủ Thái Dương Cung nhìn Bàng Diệp và cau mày.
Tuy nhiên, Bàng Diệp đã mất sức và chúc đầu xuống.
Thịch.
Cơ thể của Bàng Diệp đổ sang một bên. Bộ dạng trông thật thê thảm, với hàng chục lưỡi kiếm cắm khắp thân thể.
Cung Chủ Thái Dương Cung im lặng nhìn hình ảnh đó, rồi mỉm cười và quay người đi.
"Thật là một cái chết vô nghĩa.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai của Bàng Diệp đã ngã xuống.
'Đại ca...’
Ánh mắt của đại ca nhìn ông ta hiện lên trong thế giới tối tăm.
‘... Ta không hối hận.'
Trong cảm giác của cái chết lạnh lẽo ập đến đột ngột, đồng tử trống rỗng của Bàng Diệp như đang đuổi theo thứ gì đó không thể chạm tới.
‘Không… thật ra thì...?
Bàn tay của Bàng Diệp rũ xuống không còn sức lực.
Chỉ có ái binh đã bị ném đi của Bàng Diệp tiếc thương cho cái chết không có ai để ý của ông ta.