Hoa Sơn Tái Khởi Chapter 1589: Vậy rốt cuộc là ai? (9)

Chapter 1589. Vậy rốt cuộc là ai? (9)


 

Thiên Diện Tú Sĩ Đàm Dư Hải  chạy xuyên qua đêm tối, ánh mắt hắn tỏa ra lục quang.

Hắn ta liên tục liếm đôi môi xám xịt như thể khát nước, hoặc cảm thấy thèm ăn không thể chịu đựng được.

Có thể ai đó sẽ chỉ trích rằng hắn ta khinh suất.

Nhưng nếu nhìn thấy tình huống hoàn hảo như vậy đang trải ra trước mắt, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy thèm khát như hắn ta mà thôi.

'Minh Chủ.’

Liệu Trường Nhất Tiếu có biết không nhỉ? Thời điểm chính xác mà quân tiếp viện của Tà Bá Liên sẽ đến? Sẽ xông vào từ hướng nào?

Không lý nào lại biết được.

Vậy mà điều vô lý đó đang xảy ra.

Trường Nhất Tiếu đã tạo ra tình huống hoàn hảo nhất để Hạ Ô Môn có thể nhảy vào như thế này, giống hệt như hắn đặt Hạ Ô Môn ở ngay bên cạnh, chỉ cần ra chỉ thị là có thể nhảy vào đánh nhau luôn.

Kẻ thù lớn bị cắt chân cắt tay đang quằn quại trong đau đớn. Ngay bây giờ hắn có thể lao vào xẻ bụng và ăn nội tạng nóng hổi.

 



 

"Tiến vào!"

"Vâng!"

Nội lực quấn quanh bàn tay của Đàm Dư Hải.

‘Từ khi nào nhỉ?’

Người mà hắn đã từng coi là một kẻ điên, nhưng bây giờ thậm chí hắn không dám gọi như vậy, kẻ đó đã bắt đầu vẽ ra bức tranh lớn này.

'Chờ đợi bao lâu rồi nhỉ?'

Đây là lúc đâm con dao sắc bén “Thái Dương Cung” vào lưng của những kẻ địch đang xông vào mà không mảy may một chút nghi ngờ kia!

Việc nắm trong tay Vân Nam và Tứ Xuyên cũng vì nước đi này. Để che giấu nước đi bất ngờ nhằm vào Hồ Bắc cho tới phút cuối cùng!

Liệu họ có tưởng tượng ra được bức tranh to lớn và độc ác này không?

"Hãy đập nát tất cả! Hãy cho những tên Trung Nguyên giỏi giang kia thấy rõ sức mạnh của Nam Hải Thiá Dương Cung!"

Tiếng reo hò như muốn nổ màng nhĩ vang dậy.

Câu nói ‘những tên Trung Nguyên’ có phần hơi chướng tai, nhưng như vậy cũng tốt. Vì giọng nói chứa đầy nội lực đó sẽ mang lại nỗi sợ hãi lớn hơn cho kẻ thù.

Và sự thật là hắn hài lòng với lời nói đó.

Huýttttttttt!

Nội lực cuộn quanh tay của Đàm Dư Hải bắt đầu cuồn cuộn như một cơn bão.

Hắn ta dồn hết sức hét lên đến mức dịch dung trên khuôn mặt bong tróc cả ra.

"Đã đến lúc chiếm lấy Trung Nguyên!"

Hạ Ô Môn và Thái Dương Cung.

Hai con dao găm đã bị Trường Nhất Tiếu bỏ quên từ lâu đang lao về phía con mồi đang bị mắc bẫy.

"Hạ, là Hạ Ô Môn! Hạ Ô Môn xuất hiện rồi!"

“Ở bên kia còn một nhóm nữa kìa! Có những người không nhận ra được thân thế!"

"Chưởng Phái, tình hình đã thay đổi! Xin hãy ra lệnh! Chưởng Phái!"

Tông Lợi Hình nghe thấy tiếng hò hét từ khắp nơi, nhưng ông ta như người mất hồn, chỉ ngơ ngác đứng nhìn những kẻ đang chạy đến.

‘… Thái Dương Cung?’

Ông ta đã dự đoán được đến Hạ Ô Môn. Không nghĩ tới bọn chúng mới là bất bình thường. Vì không lý nào những kẻ đảm nhận vai trò là một trục của Tà Bá Liên lại không xuất hiện ngay cả khi Minh Chủ đối mặt với nguy hiểm tới tính mạng.

Tuy nhiên, lý do Tông Lợi Hình dẫn tất cả mọi người đến đây, là vì ông ta tin tưởng chắc chắn rằng ngay cả khi Hạ Ô Môn tham gia thì tuyệt đối họ cũng sẽ không mất đi lợi thế.

"Tại sao… tại sao lũ người kia lại đứng về phía Tà Bá Liên?"

Nhưng niềm tin đó đã vỡ vụn theo đúng nghĩa đen trước sự xuất hiện của Thái Dương Cung.

Đó là Tái Ngoại Ngũ Cung. Dù họ không gần gũi với Chính Phái, nhưng lại càng xa Tà Phái hơn, vậy thì tại sao họ lại đột nhiên đứng ra giúp đỡ Tà Bá Liên cơ chứ? Là sao?!

"Chưởng Phái!"

Tiếng hét gọi dữ dội một lần nữa đập vào tai Tông Lợi Hình, khi đó ông ta mới tỉnh táo lại.

'Phải chạy.....'

Phải chạy trốn.

Dù họ vẫn còn duy trì được nguyên đội hình thì cũng khó lòng mà đối phó được với lực lượng đó.

Đằng này tình trạng của họ đã trở nên rối rắm như thế này?

Kết quả hiển nhiên như ban ngày.

Ông ta hoàn toàn không dám đảm đương.

Nhưng con đường bỏ trốn cũng xa lơ xa lắc.

Vạn Nhân Phòng và Hắc Quỷ Bảo vẫn đang nắm lấy cổ chân của họ và kéo lại như những con sài lang đói khát. Điều tồi tệ hơn nữa là hệ thống mệnh lệnh đã sụp đổ từ lâu, thậm chí ngay cả lệnh của Tông Lợi Hình cũng khó truyền được đến các đệ tử.

Trong tình huống này làm thế nào để có thể chạy trốn?

"Đây, đây không phải lỗi của ta...!Không phải tại ta! Ta sơ suất là....."

"Chưởng Phái!"

Ai đó nắm chặt vai ông ta và lắc mạnh.

"Tỉnh táo lại đi, Chưởng Phái! Nếu không ra lệnh ngay bây giờ thì tất cả sẽ chết!"

Trong khoảnh khắc đó, Tông Lợi Hình đã nhìn thấy.

Hạ Ô Môn và Thái Dương Cung chạy một mạch trên mảnh đất rộng lớn, và chúng xông vào chiến trường đang rối tung như đàn kiến với khí thế khủng khiếp đó.

"Áaaaaa!"

"Á á á!"

Rất nhiều đầu và thân người bay tán loạn vào không trung.

Chúng không cần biết là quân ta hay quân địch. Vì nếu phân biệt địch ta thì khí thế sẽ giảm đi, nên thà giết chết tất cả những người trong tầm mắt còn hơn.

Thực sự là một chiến lược tàn nhẫn và khủng khiếp, nhưng chắc chắn có hiệu quả.

Nỗi bàng hoàng và sợ hãi đã quật ngã các đệ tử của Cửu Phái Nhất Bang. Tông Lợi Hình quả nhiên cũng không ngoại lệ.

"Chạy, chạy đi."

"Chưởng Phái!"

“Chạy đi! Chúng ta phải ra khỏi đây ngay! Ngay bây giờ!"

"Chưởng, Chưởng Phái, xin hãy bình tĩnh! Trước tiên thì..."

"Đồ ngu! Không nhìn thấy kẻ thù phía sau sao? Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh chứ!"

Tông Lợi Hình vừa hét lên vừa đẩy nội lực vào thanh kiếm.

Sẽ chết.

Không phải ông ta sợ những kẻ đang xông vào tấn công dữ dội.



 

Điều mà Tông Lợi Hình sợ là binh lực ở phía sau lợi dụng cơ hội này để mở rộng vòng vây.

Nếu bị bao vây thì sẽ không còn đường lui. Bọn chúng tuyệt đối sẽ không để lại hậu họa. Chúng sẽ giết tất cả Chính Phái ở đây không chừa lại một con kiến con.

"Các trưởng lão mau mở đường! Bằng mọi cách phải ra khỏi đây. Chém tất cả và mở lối thoát ra!”

Ánh mắt của Tông Lợi Hình lóe lên. Nỗi sợ hãi ngụy trang dưới vẻ độc ác.

Trước nỗi sợ hãi về cái chết lần đầu tiên đối mặt trong đời, ngay cả tu vi tu luyện cả đời cũng trở nên vô dụng.

Trước khi đến nơi này, mỗi người họ đều là võ giả đường hoàng, bây giờ họ đã trở thành những con thú vật vùng vẫy để sống.

Trong lúc đó, đến cả Tông Lợi Hình cũng trở nên điên cuồng, nỗi sợ hãi mà ông ta cố kìm nén đã bùng nổ.

"Chạy, chạy điiiii!"

"Chết! Cứ thế này thì tất cả sẽ chết!"

Bây giờ, A Tỵ Khiếu Hoán () đã được mở ra theo một ý nghĩa khác.

Đây không còn là tỷ võ, cũng không phải là vài người cầm kiếm đấu với nhau.

Bây giờ là chiến tranh. Bên nào đánh mất khí thế sẽ thua.

Tuy nhiên, họ thiếu kinh nghiệm để biết được điều đó nên đã gục xuống mà thậm chí không thể tự trấn an bản thân.

Nỗi sợ hãi tràn vào như dòng nước chảy xiết. Những người bị cuốn trôi chạy tán loạn ra tứ phía như tàn lửa bắn ra từ lò rèn.

Đó là khoảnh khắc đội hình của Không Động sụp đổ hoàn toàn.

"Không đượcccccccccc!"

Dù Pháp Giới hét lên đến vỡ cổ họng, nhưng họ không thể nào nghe được giọng nói của ông ta.

Các đệ tử của Không Động đã bắt đầu phân tán khắp nơi.

Đây là một lựa chọn tuyệt đối không nên làm.

Tình hình hiện tại dù có dính chặt với nhau vẫn nguy hiểm, vậy mà họ lại phân tán ra? Điều này không khác gì đưa cổ ra cho kẻ thù chém giết.

Tại sao những người biết rõ điều đó lại hành động vô lý như vậy?

“Sư huynh! Kẻ thù...!”

Pháp Giới liên tục nghe thấy giọng nói hối thúc từ bên cạnh. Đôi mắt của ông ta đã dao động rất nhiều.

‘Phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ?'

Ông ta nghĩ rằng đã dồn ép được kẻ thù.

Vậy mà Nam Hải Thái Dương Cung ở một nơi xa xôi cách cả hàng trăm vạn lý kia lại xuất hiện ở đây. Có nghĩa là vị trí này chính là một cái bẫy mà Tà Bá Liên đã chuẩn bị từ lâu.

Làm thế nào mà việc đó có thể xảy ra? Làm sao mà con người có thể... ...

“Sư huynh!”

Cuối cùng, một giọng nói đầy phẫn nộ đã đập vào tai ông ta. Pháp Giới cắn môi đến chảy máu.

Vô nghĩa. Bây giờ suy nghĩ này không còn giá trị gì nữa.

Việc ông ta phải làm bây giờ là bằng cách nào đó xoay chuyển tình hình này. Và phải vượt qua bằng mọi giá.

Vẫn chưa sụp đổ ngoài tầm kiểm soát, vì vậy ông ta vẫn còn cơ hội giải quyết. Rõ ràng là...!

"Các trưởng lão hãy theo ta! Trước tiên thì..."

Nhưng đúng lúc đó.

"Các ngươi định đi đâu?”

Rột rột rột.

Một âm thanh như có thứ gì đó cào xuống đất truyền đến, cùng với đó là một người đang từ từ đi về phía Pháp Giới.

Khuôn mặt của Pháp Giới trở nên cứng nhắc.

Xích Hổ ().

Con người đã giữ chân Pháp Giới chỉ bằng khí thế từ nãy tới giờ, cuối cùng đã di chuyển.

"Ngươi…"

"Ta thấy hơi không vui đấy. Tuy là cơ thể này không thể so sánh với hòa thượng Thiếu Lâm danh giá, nhưng dù vậy cũng không nên coi thường ta như thế này chứ."

Thanh đao của Xích Hổ phát ra tiếng đao minh () gầm gừ. Cho thấy rõ ý đồ sẽ không để đối phương cứ thế mà đi.

"Nếu ngươi đã không để ý tới ta như vậy, ta đành dùng thân mình để chứng minh thôi."

Ánh mắt hệt hùm beo của Xích Hổ ghì chặt Pháp Giới. Ngay sau đó, những tên Hồng Khuyển mà Xích Hổ dẫn dắt cũng nhe răng uy hiếp các trưởng lão của Thiếu Lâm.

'Các ngươi...’

Máu trên gương mặt của Pháp Giới bắt đầu biến mất.

Ngay cả khi bổn đội không thể chống cự và bị xuyên thủng, bọn chúng vẫn không rời khỏi Trường Nhất Tiếu.

Vì vậy, Pháp Giới đương nhiên tin rằng mục đích của chúng là giải cứu Trường Nhất Tiếu và giết Pháp Chỉnh. Chẳng phải suy nghĩ đó là hợp lý ư?

Nhưng mục đích thực sự của chúng lại khác.

Chúng muốn trói chân những người định đứng ra trấn chỉnh lại Cửu Phái đang lung lay. Mục đích chúng đã giữ kín cho đến tận bây giờ, dù cho chúng có phải hy sinh lớn.

Thật là một trò đùa cợt triệt để. Và suy luận của Pháp Giới đã đúng. Vào thời điểm này, Bàng Diệp cũng đã bị đám Hồng Khuyển bao quanh.

Pháp Giới nghiến răng và hỏi.

“… Ngay từ đầu các ngươi đã nhắm vào đây?"

“Làm gì có chuyện đó.”

Xích Hổ cười nhạo rồi nhún vai một cách thoải mái.

"Không ai có thể đoán được suy nghĩ của Minh Chủ. Còn chúng ta chỉ cần tin tưởng. Tin rằng Minh Chủ làm gì cũng có lý do cả”.

“… Ngay cả khi tất cả thuộc hạ đều bị cuốn đi?”

"Có vẻ như ngươi thấy đó là chuyện to tát nhỉ?"

Rắc.

Pháp Giới nắm chặt nắm đấm.

Để đánh lừa kẻ thù, phải đánh lừa quân ta trước. Trường Nhất Tiếu đã trực tiếp thực hiện lời nói đó.

Vì vậy, họ đã không nhận ra. Tiếng la hét, nỗi sợ hãi bộc phát tự nhiên, đến cả biểu cảm mâu thuẫn muốn chạy trốn khi sắp chết trong tay Chính Phái… tất cả đều là thật.

"... Chưa xong đâu. Dù ngươi có liều mạng, nhưng chỉ cần giết Trường Nhất Tiếu thì kết quả vẫn vậy."

"Đúng vậy.”

Giết Trường Nhất Tiếu.

Đối với Xích Hổ, đây thực sự là một lời nói bất kính, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Vì lòng trung thành của hắn ta đối với Trường Nhất Tiếu khác với những kẻ hay nhảy xổ lên chỉ vì những điều nhỏ nhặt.

Xích Hổ mỉm cười và nói.

"Nhưng có vẻ ngươi vẫn chưa nhận ra được điểm mấu chốt nhỉ?”

“… Ý ngươi là gì?"

"Câu trả lời phải khác chứ. Người mà ngươi cần phải cảnh giác bây giờ không phải là ta, cũng không phải Minh Chủ."

Hai mắt Pháp Giới tràn ngập nghi hoặc. Sau đó, ông ta chợt nảy ra suy nghĩ rằng tất cả những điều này chỉ là kéo dài thời gian. Ông ta định quát lên để bịt cái miệng quỷ quyệt đó lại, nhưng đôi môi dày của Xích Hổ đã mở ra trước.

"Tuy ta không ưa lắm, nhưng cũng đành thừa nhận. Người nguy hiểm nhất trên chiến trường này là ai".

"… Gì cơ?"

Chính lúc đó.

Phần phật!

Lá cờ khổng lồ được dựng thẳng hướng lên trời.

Lá cờ đa hình đa sắc dựng giữa căn cứ địch, và hình ảnh nam nhân đứng giữa đó.

Người kia là…

"Hỗ Gia Danh?"

Độc Tâm La Sát () Hỗ Gia Danh ().

Hắn là quân sư của Tà Bá Liên, đang nhìn ra chiến trường với đôi mắt khiến tinh thần đối phương đóng băng. Từ miệng hắn phát ra giọng nói không chứa chút cảm xúc nào.

"Hãy giương Xích Kỳ lên".

"Vâng, thưa Quân Sư!"

Ngay khi chỉ thị được truyền xuống, lá cờ đỏ lập tức tung bay lên cao trên bầu trời.



 

Ngay sau đó, quân thế của Tà Bá Liên đỏ đen đang lẫn lộn với kẻ địch liền di chuyển một cách hoàn hảo. Nó uốn éo và quấn quanh kẻ thù như một con rắn khổng lồ siết chặt hơi thở của con mồi.

Hỗ Gia Danh nín thở nhìn xuống chiến trường. Những gì hắn ta nhìn thấy bây giờ không phải là một chiến trường đầy người, mà là bàn thượng () khổng lồ. Hỗ Gia Danh nhìn vào đó, hai mắt lạnh lùng và vô cảm như người chiến thắng.

"Hãy dương cao Lục Kỳ (). Bao vây kẻ thù. Xích Kỳ duy trì theo đường chéo! Hãy nắm lấy cổ chân chúng và kéo chúng ra".

"Vâng, thưa Quân Sư!"

Lá cờ ngũ sắc được dương lên phía sau lưng của Hỗ Gia Danh bay phan phật trong cơn cuồng phong.

Đây là cơ hội có được sau thời gian dài nhẫn nại. Trải qua khoảng thời gian đó, hắn đã quyết tâm sâu sắc. Hỗ Gia Danh đã dồn tất cả mọi thứ của bản thân vào đây.

"Không được để một tên nào thoát ra."