Chap 259. Tên nam nhân hệt như món phụ vào bữa tối.
Bữa cơm được chuẩn bị quá thịnh soạn, nên ta đã chén sạch.
Cách Đắc Thủy huynh nêm nếm cho từng món ăn đôi khi đủ mạnh để khiến ta quên đi mọi muộn phiền, còn nơi này thì thể hiện được sự dư giả đáng ngạc nhiên. Có khi là do bọn họ chuẩn bị nhiều món chính và đồ ăn kèm.
Chỉ trong nửa canh giờ mà thức ăn mới cứ lên liên tục. Tất cả đều ngon đến mức, ta liệu rằng có phải vì đồ ăn mà nơi đây phát triển thành một thế gia không.
Mặt khác, ta lại nghĩ rằng, nếu cứ thưởng thức những món ăn ngon thế này, thì liệu con người có thể thích nghi với thế gian ngoài kia được chăng? Bởi vì không phải lúc nào ở ngoài đó, con người cũng được thưởng thức những món ăn ngon hệt như vậy. Nhưng nếu thế thì, những người đang ăn uống ngon miệng là con cháu của Vi Thị Thế Gia, hay là ba người bọn ta?
Chắc là ba người bọn ta rồi.
Bữa tiệc thịnh soạn quá đỗi mà đời người hiếm khi được thưởng thức, thế nên ta ăn hơi nhiều.
Có những món ta không biết tên, nhưng nguyên liệu của món đó luôn được bày biện chỉnh chu trên dĩa, còn được thái rất mỏng và đều tay. 2
Món xào, món nướng, món chiên, món hấp, món khi, và món luộc cứ được đem lên không ngừng.
Có thịt heo, hải sản, gà, vịt, bò, cừu và cả những thức quả mà lần đầu ta được nhìn thấy.
Ta biết đây là bữa tiệc để chiêu đãi khách quý. Có vẻ gia phong ở Vi Thị Thế Gia là phải đối xử đặc biệt với những võ giả.
Khi bữa tiệc kết thúc, Vi Tiểu Tiên hỏi ta.
“Môn chủ, tiểu nữ có thể hỏi ngài một vài câu về võ công được không?”
“Cứ hỏi đi.”6
Ta không biết nàng ta sẽ hỏi gì. Chẳng biết hữu duyên hay không, là trà mận lại được đem ra sau cùng. Ta nói với thị nữ đã mang trà mận lên.
“...Nhắn với đầu bếp rằng ta đã ăn rất ngon miệng.”
“Thưa vâng.”3
“Môn chủ Hạ Ô Môn Lý Tử Hà là ta muốn chuyển lời như thế.”
Ngay khi ta giới thiệu bản thân, thị nữ kia trả lời với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
“A, vâng thưa ngài Môn chủ. Nô tì sẽ chuyển lời ngài đến phòng bếp.”
Phải đến khi đó, ta mới nâng chén trà lên.
“Được thưởng thức trà mận thế này đúng là không còn gì hơn.”
Vi Tiểu Tiên nói.
“Ngài thích trà mận sao?”
“Một vị nghĩa huynh đệ của ta đã nói rằng trà mận rất tốt cho việc kiềm chế bệnh nóng giận.”
Ngẫm lại thì ta chỉ toàn uống rượu rồi ăn lấy ăn để suốt thời gian qua.
Vi Thái Sơn hỏi ta. 2
“Sao ngài lại mắc bệnh nóng giận thế?”
“Phải. Khách điếm mà ta kế thừa từ tổ phụ vì một vài lí do mà bị thiêu rụi. Có lẽ là từ khi đó. Bây giờ ta đã cho xây dựng lại. Thực ra nếu không bị thiêu cháy thì ta đã sống ở đó luôn rồi. Đó là nhà của ta mà. Lửa đã cháy, thì làm sao có thể quay lại. Vi Thị Thế Gia cũng phải cẩn trọng với những tên rình mò đốt lửa như thế nhé.”
“Vâng.”
Ta chỉ tay sang Sắc Ma.
“Cẩn thận với cái tên này nữa.”
Đám công tử của Vi Thị Thế Gia và Vi Tiểu Tiên liền nhìn sang Sắc Ma. Sắc Ma thở dài.
“Tại sao lại là ta? Ta đã làm gì? Ta có làm gì đâu chứ?”
Ta lại nói chuyện bằng ngữ điệu nghiêm túc.
“Thực ra bọn ta đến đây không phải để đánh nhau…”
“Nói tới đó là được rồi.”
“Hay là vậy nhỉ?”
Nói cỡ đó chắc nàng ta hiểu rồi. Nàng ta có tận ba vị ca ca thì hẳn đây cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Thế nên ta trịnh trọng giới thiệu Sắc Ma với Vi Thị Thế Gia. Thực ra hắn ta chỉ đến đây được ngắm mĩ nhân Nhất Phụng Nhị Tiên mà thôi.
Vi Tiểu Tiên hỏi ta.4
“Lúc này ngài thi triển Lôi Khí bằng võ công gì thế? Nó khác với thứ Lôi Khí mà cao thủ của Tây Môn Thế Gia sử dụng đúng không?”
“Khác chứ. Ta không thể cho cô nương đây biết tên võ công của ta được. Đấy là bí mật.”
“Vì sao?”
“Vì lương tâm của ta.”
“...”3
Không nhất thiết phải để họ dính líu tới thế lực Thư Sinh. Biết mỗi cái tên võ công thì chưa tới mức dính líu, nhưng ta ghét việc cứ đi vòng vòng và nói về thứ võ công mà tên Bạch Y Thư Sinh đưa cho.
“Cô nương đây có ấn tượng sâu sắc về Lôi Long Thăng Thiên sao?”
“Đúng thế.”
“Thế có tò mò về cách phá hủy không?”
Vi Tiểu Tiên gật đầu.
“Đúng vậy.”
Ta nhìn đám con cháu của Vi Thị Thế Gia rồi nói.
“Trường hợp của Lôi Khí thì không có cách nào phá hủy đâu. Tương tự như Băng Công của tên Mông Lang kia. Đây không phải thứ võ công có thể dễ dàng đối phó. Có thể nói võ công mà hai người chúng ta đã học chính là thần công thượng thừa.”
Nghĩ kĩ thì ta đã học được ba điều thế này. Vi Vô Khuyết, Vi Trung Thiên, Vi Thái Sơn và Vi Tiểu Tiên đều ngạc nhiên nhìn ta.
Vi Thái Sơn thắc mắc.
“Ý ngài đang bảo mình vô địch đấy sao?”
Ta lắc đầu.
“Làm gì phải. Nếu nội công thâm hậu vì võ công gì cũng sẽ đối phó được thôi.”
Ta không phải kẻ đặt nặng nội công lên hàng đầu, nhưng để đối phó với Băng Công và Lôi Khí thì chỉ có mỗi cách đó. Thực ra, ta nghĩ rằng chỉ cần kẻ nào sở hữu nội công áp đảo thì ngay cả đối phương là Thiên Hạ Đệ Nhất đã tu luyện Tam Tài Kiếm Pháp thì cũng sẽ đánh bại được thôi.
Và tất nhiên là chuyện đó chỉ diễn ra khi kẻ đó thực sự mạnh.
Vi Tiểu Tiên quay sang hỏi Quỷ Ma.
“Vậy Lục Hợp Tiên Sinh đây có luyện thần công nào đặc biệt không?”
Quỷ Ma lạnh lùng trả lời.
“Ta không luyện thứ thần công nào cả. Luyện kiếm pháp là đủ bận rồi.”
“Ngài không ghen tị sao?”
Quỷ Ma lắc đầu.
“Không hề.”
“Vì sao lại không?”
Quỷ Ma nói cho Vi Tiểu Tiên câu trả lời của mình.
“Vi tiểu thư và cả ta đều là kẻ dùng kiếm còn gì. Dù là Băng Công hay Lôi khí thì ta đều có thể chém đứt bằng Kiếm. Vấn đề là ta có đủ thực lực hay không mà thôi.”
Ta ở bên cạnh liền xen vào.
“Hắn nói đúng đấy.”
Quả là câu trả lời của một kiếm khách chân chính, nhưng đó cũng là đáp án chính xác.
Lời nói của Quỷ Ma khiến các huynh đệ Vi Thị bật cười. Tất cả đều là kiếm khách, nên lời của Quỷ Ma khiến họ vô cùng vừa lòng.
Vi Tiểu Tiên nhìn ta chằm chằm.
“Ngài Môn chủ cũng nghĩ như thế sao?”
Mỗi khi Vi Tiểu Tiên đặt ra câu hỏi thì các huynh đệ Vi Thị liền nhìn ta với đôi mắt lấp la lấp lánh. Như thể bây giờ là khoảng thời gian hỏi xoáy đáp xoay mà các đệ muội thay mặt cho các vị ca ca của mình đặt câu hỏi vậy.
Thật nực cười khi ta phải tỏ ra hiểu biết trước đám thanh niên trẻ tuổi, nhưng vì đây đều là con cháu Vi Thị, nên ta đành phải trả lời nghiêm túc.
“Võ công của mỗi người lại có mỗi nét đặc trưng. Khi đã lên đến đỉnh cao thì uy lực liệu có tương đồng?”
Vi Tiểu Tiên hỏi Sắc Ma.
“Thế Mông công tử đây nghĩ thế nào?”
Thật đúng là nữ tử thích hỏi.
Sắc Ma trả lời.
“Sư phụ của ta là một người luyện kiếm. Còn ta lại đang luyện Băng Công. Sư phụ ta nhận xét rằng chỉ cần ta luyện Băng Công đúng cách thì có thể trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa kiếm pháp của sư phụ ta yếu. Chỉ là con đường mà chúng ta đi khác nhau thôi. Đích đến của ta và sư phụ là như nhau.”
Tình huống đặc biệt nên Sắc Ma không hề chọc ghẹo nữ tử kia.
Còn Quỷ Ma đã dùng bữa rất ngon lành nên cư xử đạo mạo như thể là tổng chủ của nhất môn vậy.
Điều này có nghĩa, nếu được đối đãi lịch sự thì bọn họ sẽ cư xử phép tắc như người bình thường, chứ không phải ma quỷ như thường lệ sao? Dù sao thì khi ta đứng cạnh bên quan sát, bọn họ cũng không tỏ ra bất hòa. Đương nhiên, điều này cũng chẳng hề dễ dàng với ta.
Ta giải thích về đặc điểm của Băng Công cho đám con cháu của Vi Thị Thế Gia.
“Nếu Mông công tử đây dùng chỉ pháp trúng ngay vỏ kiếm của Vi tiểu thư ngay trước khi rút kiếm, thì Băng Công sẽ khiến cho tiểu thư đây không tài nào rút thanh kiếm đó ra khỏi vỏ được.”
“À.”
“Có nghĩa là nếu như ta chỉ tập trung vào kiếm pháp và bị tấn công bất ngờ bởi Băng Công, thì ta có thể bị đánh bại trong khi chưa kịp rút kiếm. Đấy chỉ là đặc trưng của Băng Công. Nhưng thứ chỉ pháp khác không thể chặn được việc đối thủ rút kiếm ra được. Điều cơ bản là phải thi triển đúng loại võ công đã học, đồng thời chăm chỉ tu luyện và tìm hiểu về cách đối phó với võ công của đối phương. Đó chính là mục đích của việc tỉ võ.”
Vi Tiểu Tiên gật đầu.
“Tiểu nữ đã hiểu.”
“Ngoài ra, với thực lực của Mông công tử, chỉ cần hắn truyền Băng Công vào thì ngay cả hắn dùng kiếm gỗ cũng dư sức chặn được trường kiếm. Như vậy, nếu ngay từ đầu Mông công tử truyền Băng Công vào một thanh trường kiếm bình thường, thì hắn lại thừa sức bẻ gãy được một thanh chân kiếm xịn xò hơn. Đó là lí do tại sao hắn đã chọn kiếm của Long Thủ Thiết Bang. Ở đây còn có sự xao động về mặt tâm lí nữa. Vì ta đã dự đoán được trước, khi bẻ gãy thanh kiếm kia, trái tim của Đại công tử sẽ vụn vỡ…”
Tất cả mọi người bao gồm cả Đại công tử đồng loạt nhìn Sắc Ma.
Sắc Ma bối rối trả lời.
“...Trời đất, mắc gì giải thích cặn kẽ bí mật vậy hả?”
Ta gật đầu.
“Phải trả tiền cơm chứ. Đâu có ăn chực vậy được.”
Vi Tiểu Tiên hỏi tiếp.
“Vậy thì sau này chúng ta cũng nên học những thần công đặc biệt nhỉ?”
Ta lắc đầu.
“Ta khó lòng trả lời được vấn đề này. Tuy nhiên, chỉ với một người thì khó có thể tập trung luyện thần công như Lôi Khí hay Băng Công. Bởi lẽ không được hỗ trợ thì rất dễ rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Thế nên thường thì phải được chỉ dạy bài bản. Nay cả ở Vi Thị Thế Gia, nếu có một viên linh dược và phải chia cho bốn người, thì tác dụng của linh dược đó chắc chắn sẽ giảm đi. Hoặc giả như nếu huynh đệ tương tàn chỉ vì một viên linh dược đó, thì sự gắn kết ắt cũng sẽ yếu đi trông thấy. Đây chẳng phải việc gì dễ dàng. Chỉ luyện kiếm thôi cũng đủ rồi chẳng phải sao? Minh chủ Võ Lâm Minh cũng là một kiếm khách vô song đấy thôi.”
Vi Tiểu Tiên đột nhiên lại trả lời.
“Lỡ như Minh chủ Võ Lâm Minh liên tục uống loại linh dược tốt nhất thì sao?”
“Võ Lâm Minh không phải dược phòng, và ngài Minh chủ cũng không làm như thế đâu.”
Ta nói với đám con cháu của Vi Thị Thế Gia.
“Kiếm ngay từ đầu đã là võ học. Trước khi thi triển tuyệt kĩ của bản thân thì ta phải tấn công bằng kiếm trước. So với chỉ pháp thì tay ta sẽ phản xạ rút kiếm ra nhanh hơn. Mỗi loại võ công đều có đặc điểm riêng biệt, nhưng rốt cuộc thực lực mới là tiêu chuẩn để phân thắng bại. Không phải Vi tiểu thư đây đã thấy ta thi triển Lôi Long Thăng Thiên thế nào sao?”
“Vâng.”
“Không cần phải giữ lễ nghĩa như thế với đám Tà Ma Ngoại Đạo đâu.”
“Môn chủ đây là người của Tà Ma Ngoại Đạo sao?”
“Không phải, nhưng mà…”
Cái này có chút lạ lẫm nhỉ? Mà thực ra, ta chẳng là thứ gì cụ thể cả…
“Vi tiểu thư. Và các công tử ở đây sẽ không phải hối hận khi chọn kiếm đâu. Chẳng phải nó là Bách Binh Chi Vương sao.”
Vi Thái Sơn tiếp lời.
“Bách Binh Chi Vương là thương mà nhỉ.”
Ta lắc đầu.
“Đó là trong quân ngũ. Ở giang hồ phải khác chứ. Binh sĩ khi chiến đấu thì dùng thương đương nhiên uy lực sẽ hơn kiếm. Nhưng chúng ta là những kẻ học võ công cơ mà. Một nhân sĩ giang hồ có cơ thể ngay cả danh kiếm cũng chẳng thể chém đứt hay một kẻ làm ra được ngọn thương vạn niên ở những năm cuối đời, các ngươi sẽ bị thu hút bởi câu chuyện nào. Binh trường khí có đến bao nhiêu loại cơ chứ?”
Vi Trung Thiên nói.
“Tại hạ từng nghe rằng cây thương mà Thần Kích tiền bối sử dụng vô cùng chắc chắn.”
“Phải. Nhưng với thực lực của Thần Kích tiền bối thì dùng một cây đũa cũng đủ hạ gục đối phương rồi.”
“Phải rồi nhỉ.”
Liệu thanh thế của Vi Thị Thế Gia có đang lung lay? Đáng lí sư phụ của mấy tên công tử nhà này phải nắm được kiến thức đó chứ. Việc bọn họ không biết khiến ta thực sự quan ngại.
“Nhưng mà ngài Gia chủ đã đi đâu xa lắm sao?”
Vi Vô Khuyết đáp lời.
“Thực ra ngài ấy đi thăm Võ Lâm Minh và những vị Gia chủ khác. Không biết bao giờ ngài ấy mới về.”
“Vì sao?”
“Vấn đề này có hơi nhạy cảm. Những thế gia ở phía Nam Võ Lâm Minh đang muốn thành lập một Minh mới. Thế nên ngài ấy phải đi bàn luận với Minh chủ.”
“Ra thế.”
Ta gật đầu.
Lại có kẻ dám quấy rầy Lâm Minh chủ sao. Thực ra, nếu thế gia nào muốn rời đi và lập ra một thế lực mới, há chẳng phải ý nghĩa tồn tại của Võ Lâm Minh đã bị phủ nhận sao. Việc ngài Minh chủ bác bỏ là đương nhiên.
‘Là vậy sao?’
Nếu nội bộ lục đục, Lâm Minh chủ khó mà giúp đỡ thế gia được. Và đó là lí do khiến bọn họ sẽ dễ dàng bị đánh bại. Rất có khả năng bọn họ đã đụng độ với thế lực Thư Sinh và bị trừ khử từng phe phái một. Có lẽ ta nên chọn bế quan tu luyện và chuẩn bị thiên châu mới đúng.
Ta hỏi Đại công tử.
“Lí do gì lại khiến lòng tin của mọi người vào kiếm lại lung lay như thế?”
Các huynh đệ Vi Thị nhìn nhau. Vi Vô Khuyết lên tiếng.
“Chắc là do chúng ta đã thua Bách Lý, Tây Môn và Nam Cung chăng.”
Ta gật đầu.
“Ra là vậy. Tạm thời ta nghĩ mọi người nên ngưng tỉ võ đi.”
Vi Tiểu Tiên hỏi.
“Vậy nếu có người thách đấu thì sao?”
“Thì phải từ chối thôi. Cho đến khi nâng cao được thực lực thì phải chấp nhận từ bỏ danh tiếng, Âu cũng là một kế sách tốt. Nếu có một tên cao thủ thân thế bất minh đến tỉ võ thì cứ cự tuyệt đi. Nếu đã cự tuyệt mà hắn vẫn không chịu quay về thì lôi toàn bộ Vi Thị Thế Gia ra đối đầu cũng chẳng sao cả. Hộ vệ, đệ tử, công tử, Vi tiểu thư và cả ngài Gia chủ cùng hợp sức thì phải đuổi được tên khách không mời mà đến đó chứ. Khoảng một thập niên là được nhỉ?”
Có phải câu trả lời của ta quá bất ngờ không? Tất cả đều nhìn ta chằm chằm. Có vẻ cách đối phó mà ta có hơi bất thường chăng?
Vi Tiểu Tiên hỏi ta.
“Có nhất thiết phải làm đến mức đó không?”
Ta nhìn Vi Tiểu Tiên chằm chằm.
“Vậy có lí do gì để không làm đến mức đó? Chẳng lẽ Vi tiểu thư đây nghĩ rằng không có cao thủ Hắc Đạo hay Tà Ma Ngoại Đạo nào mạnh hơn ta sao?”
“Tiểu nữ không có ý đó.”
“Để bảo vệ gia môn không thể chỉ bằng việc học võ công được. Vì lòng tự tôn mà cứ chấp nhận tỉ võ,và nếu thất bại thì chẳng thể nhận lại được gì. Chúng ta có thể ngồi đây ăn cơm, và khi về có thể đàm tiếu về các vị đấy.”
Vi Vô Khuyết gật đầu.
“Môn chủ, ngài nói không sai.”
“Như mọi người đã biết, ngay cả Lâm Minh chủ cũng không bao giờ tùy tiện chấp nhận tỉ võ với cao thủ bên ngoài. Nghĩa vụ của chức vị Minh chủ là dẫn dắt Võ Lâm Minh đi đúng hướng. Nếu cứ chấp nhận thách đấu với đám cao thủ ngày nào cũng lân la tới tìm kia thì liệu Lâm Minh chủ có thể dẫn dắt Võ Lâm Minh đi theo con đường đúng đắn được không?
Vi Tiểu Tiên gật gù.
“Hẳn là không thể rồi.”
“Vậy nên ngay từ ban đầu phải dứt khoát. Đừng thách đấu nữa. Chỉ cần thể hiện được thực lực của mình cho họ thấy một lần trong đời, trước khi thoái lui ở ẩn cũng đủ rồi. Ngay cả những thực lực giả như Lâm Minh chủ vẫn luôn quan tâm đến thể trạng của mình cơ mà. Vi Thị Thế Gia cũng nên như thế.”
Tất nhiên, đây cũng là lời cảnh báo cho bọn họ biến rằng ở tương lai gần, Cục Địa Chiến sẽ diễn ra ở khắp nơi trong giang hồ này.
Vi Thái Sơn đặt câu hỏi.
“Có lí do gì khác khiến ngài Môn chủ phải làm vậy không?
Cho đến giờ, Vi Thái Sơn vẫn là kẻ mà ta cảm giác là tinh ý nhất.
Ta gật đầu.
“Nếu Ma Giáo xuất hiện và đánh bại Võ Lâm Minh thì mọi người sẽ làm gì.”
“Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.”
“Thế nếu chúng phân tán binh lực ra và đánh Bạch Lý Thế Gia cùng Vi Thị Thế Gia thì sao?”
Đám huynh đệ Vi Thị nhìn nhau.
Vi Trung Thiên đáp lời.
“Vậy thì chỉ có thể đoàn kết rồi cùng nhau chống trả thôi.”
“...Vậy lỡ như là chúng giương đông kích tây thì sao? Nếu Giáo chủ và đám cao thủ tinh nhuệ đến Võ Lâm Minh thì thế nào? Các người sẽ để lại một phần binh lực ở thế gia và chi viện cho Võ Lâm Minh sao? Hay là quay lưng với Võ Lâm Minh luôn?”
Suy nghĩ một hồi lâu, Vi Vô Khuyết trả lời.
“Tại hạ sẽ giải quyết vấn đề ở bổn gia trước rồi hợp sức với Võ Lâm Minh.”
“Lí do?”
“Nếu Võ Lâm Minh sụp đổ trước thế lực Ma Đạo thì các môn phái lẫn thế gia đều sẽ vụn vỡ theo thôi.”
Quả nhiên là Đại công tử.
“Không sai. Tuy nhiên, một vài Gia chủ thế gia lại tìm tới Võ Lâm Minh để thành lập một Minh riêng biệt. Lâm Minh chủ hẳn là sẽ đau đầu lắm đây. Chẳng ai muốn bàn luận về chuyện đó đâu.”
Đến lúc này, sắc thái đôi mắt của Vi Vô Khuyết đã thay đổi.
Ta nói với Đại công tử.
“Đại công tử, nếu lập ra một Minh mới thì danh tiếng, sức ảnh hưởng sẽ lớn mạnh hơn. Liên kết với các thương đoàn ngày càng tăng lên, và tiền cũng thu được gấp bội. Nhiều điểm tốt đó nhưng đây không phải việc dễ dàng đâu. Rồi một ngày nào đó, tất cả sẽ bị thiêu rụi hệt như khách điếm của ta thôi.”
Ta nâng chén trà lên.
“Lúc đó, dù mỗi ngày có uống hơn mười chén trà mận thì trái tim vẫn không thôi bức bối.”
Vi Vô Khuyết hỏi ta.
“Nếu Ma Giáo thực sự xuất hiện thì ngài Môn chủ đây sẽ làm gì?”
“Ta không thuộc về một Minh nào cả, nên ta sẽ hành động riêng lẻ. Nếu Ma Giáo quấy rầy Võ Lâm Minh, vậy thì ta sẽ quấy rầy Ma Giáo.”
Vi Tiểu Tiên hỏi tiếp.
“Ý ngài là quấy rầy Ma Giáo bằng chiến lược đánh rồi rút lui đúng chứ?”
“Phải rồi. Phải mau mau tẩu thoát chứ.”
“Ngài không sợ Ma Giáo sao?”
“Sợ chứ. Ta đã giết rất nhiều giáo đồ rồi. Nhưng bọn chúng lại có lí do để tha mạng cho ta, thế nên ta cảm thấy rất khó chịu. Cảm giác như lúc nào cũng bị theo dõi. Có lẽ bọn chúng biết cách hấp thụ nội công bằng ma công chăng. Nhưng dù gì thì, vì Âm Dương Chi Thể nên ta cứ nghĩ rằng tên Giáo chủ là một món ăn phụ cho bữa tối mà thôi. Khà khà khà.”
Ta cười một mình. Chỉ có một mình ta cười.
“...”
Ngừng cười một lúc, ta lại rót thêm trà mận vào chém. Lâu lắm rồi khuôn mặt của Giáo chủ mới hiện lên rõ trong đầu ta sinh động như thế.
‘Cái tên khốn kiếp…’