Hoa Sơn Tái Khởi Chapter 1591: Đức Phật cũng đã bỏ rơi ngươi rồi. (1)

Chapter 1591. Đức Phật cũng đã bỏ rơi ngươi rồi. (1) 

 


  

 

"A… Di…….” 

 

Lời niệm Phật chưa kịp hình thành đã vỡ vụn trong miệng. 

 

Đầu ngón tay đang tạo thế bán chưởng run lẩy bẩy. Đến bây giờ Pháp Chỉnh mới cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra. 

 

"Chuyện này… làm, làm sao mà...” 

 

Tuy nhiên, dù nhận ra nhưng ông ta không thể làm được gì. Ông ta cảm nhận sâu sắc () thấu tới tận xương tình cảnh không thể quay trở lại của mình và toàn thân run rẩy. 

 

Rốt cuộc làm sao mà hắn biết được? 

 

Gia Cát Thế Gia và Mộ Dung Thế Gia là một quân cờ dự phòng mà ông ta che giấu. Ông ta đã tốn bao nhiêu công sức để khiến mọi người nghĩ rằng họ không thể đến chiến trường này? 

 

Đó là khe hở mà Pháp Chỉnh đã cẩn thận tạo ra. Với mục đích để Trường Nhất Tiếu ngoạm vào khe hở đó. 

 

Tuy nhiên, răng nanh của Trường Nhất Tiếu cắm vào khe hở được Pháp Chỉnh cố ý tạo ra, đã đâm sâu vào tới tận nội tạng của ông ta. 

 

"Làm thế nào!" 

 

Pháp Chỉnh hét lên dữ dội. Trường Nhất Tiếu khẽ lắc đầu. 

 

 

 

"Không, không phải vậy. Trái lại, bổn quân mới là người phải đặt câu hỏi chứ?" 

 

Sau đó, hắn ta nhìn Pháp Chỉnh đang mặt cắt không còn giọt máu và cười tươi. 

 

"Dựa vào đâu mà ngươi lại tin chắc đến vậy?" 

 

"……….." 

 

"Rằng bổn quân sẽ không biết, rằng ngươi có thể lừa bổn quân bao nhiêu tùy thích, rằng đầu óc ngươi hơn bổn quân một bậc? Rốt cuộc ngươi lấy tự tin ở đâu mà lại có suy nghĩ như vậy?" 

 

Hai mắt của Pháp Chỉnh rung chuyển. 

 

Nụ cười nhạo rõ ràng trên khuôn mặt của Trường Nhất Tiếu đã khiến Pháp Chỉnh nhận ra sai lầm của mình. 

 

Đối với những người quan sát cục diện từ bên ngoài, thì tất cả mọi thứ đều Minh Nhược Quan Hỏa (- nhìn rõ mười mươi) 

 

Vì vậy, trong lúc rất nhiều người bị Trường Nhất Tiếu đùa bỡn, Pháp Chỉnh đứng cách xa dòng chảy đó một bước trái lại lại có thể lấy được sự tự tin. 

 

Ông ta cho rằng những người mắc mưu hiển nhiên của Trường Nhất Tiếu thật là ngu ngốc. Rằng bản thân ông ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bị mắc mưu bởi mấy chiêu trò tầm thường của hắn. 

 

Vậy mà bây giờ Trường Nhất Tiếu đang ở trước mặt ông ta và hỏi. Rốt cuộc là ông ta có tự tin gì mà lại tin tưởng chắc chắc như vậy. Làm thế nào một người chưa bao giờ bước đi trong bùn lại tin rằng bản thân mình có thể bước đi như bình thường trong bùn lầy đó? 

 

"Ta, ta....." 

 

Pháp Chỉnh tin rằng bản thân đã nằm gai nếm mật và chờ đợi thời vận, ông ta gọi tất cả thời gian đó là nhẫn nại. Tuy nhiên, thời gian đó bây giờ đang đẩy Pháp Chỉnh vào vũng lầy địa ngục. 

 

Thất bại nhỏ nhặt thường xuất phát từ năng lực thiếu sót. 

 

Nhưng thất bại dài đằng đẵng lại bắt đầu từ niềm tin vô căn cứ. Việc không biết sự thật đó……à không, dù đã biết nhưng niềm tin rằng bản thân mình khác biệt đã cản chân Pháp Chỉnh. 

 

"Ngươi có muốn nghe tại sao ngươi thua không?" 

 

"Ngươi…” 

 

"Bởi vì ngươi sợ.” 

 

Đôi mắt lấp lánh của Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm vào Pháp Chỉnh. Ánh mắt như thể đang đào bới và mổ xẻ mọi thứ bên trong. 

 

Trong khoảnh khắc này, đôi mắt của Trường Nhất Tiếu giống như một cao tăng hơn nhiều so với Pháp Chỉnh. 

 

"Ngươi nghĩ rằng ngươi đã lấy dũng khí, nhưng không phải. Ngươi chỉ rên rỉ dưới cái bóng to lớn thôi. Vì vậy, trong khoảnh khắc ngươi nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi cái bóng đó, ngươi đã không quay lại nhìn và liều lĩnh tin tưởng chắc chắn. Mà không biết sự thật rằng đó là đào tẩu.” 

 

"Ngươi nói nhảm gì vậy? Ta..." 

 

"Ngươi biết mà." 

 

Trường Nhất Tiếu nói như khuyên nhủ một đứa trẻ. 

 

Tiếng thét chói tai, cái chết của vô số người. 

 

Trong không gian nóng rực như kiếp hỏa khổng lồ bao trùm thế giới, sự tĩnh mịch lạnh lẽo bao trùm giữa hai người. 

 

"Ngươi hiểu mà, phải không?" 

 

Bàn tay của Pháp Chỉnh run rẩy. 

 

Ông ta không thể phủ nhận. Vì ngay giây phút Trường Nhất Tiếu nói ra, trong tâm trí Pháp Chỉnh hiện lên rõ ràng hình ảnh của một người. 

 

"Hãy thử nghĩ xem. Tại sao bổn quân lại phải dẫn dụ hắn đến tận nơi xa xôi kia?” 

 

Cơ thể của Pháp Chỉnh như đóng băng. 

 

"Vì bổn quân sợ hắn ư? Để nuốt chửng Thiên Hữu Minh trong lúc không có hắn ở đây sao?” 

 

Đôi mắt của Trường Nhất Tiếu tạo nên một nét mềm mại. 

 

"Làm gì có chuyện đó. Chẳng lẽ chỉ vì lý do đó mà bổn quân phải làm như vậy?” 

 

"Hãy câm miệng lại ngay!" 

 

Pháp Chỉnh giơ nắm đấm và tung ra quyền chưởng khổng lồ một cách nóng nảy. 

 

Giống như ông ta đoán được Trường Nhất Tiếu đang sắp nói gì nên muốn chặn lại. 

 

Tuy nhiên, quyền chưởng nóng vội không thể đánh gục Trường Nhất Tiếu. Nó đã bị chệch hướng và cào nát mặt đất vô tội khi va chạm với cang khí lục sắc. 

 

Bùmmmm! 

 

Một tiếng nổ lớn vang ra, Pháp Chỉnh nghiến chặt răng và lao về phía trước. 

 

Vẫn chưa đâu. Vẫn chưa là kết thúc đâu. 

 

Chỉ cần giết được Trường Nhất Tiếu, chỉ cần hạ được tên ma quỷ đó thì có thể đảo ngược được tình thế này. Ông ta vẫn chưa thua, cũng không phải đã bị dồn vào bước đường cùng! 

 

"BÁ QUÂNNNNNNNN!" 

 

Quyền chưởng như mưa rào dội vào Trường Nhất Tiếu. Tuy nhiên, Trường Nhất Tiếu lại thong thả tiếp nhận đòn tấn công với khí thế không chút gì gấp gáp. Và hắn nhả ra lời mà Pháp Chỉnh không muốn nghe nhất. 

 

"Vì phải như vậy thì ngươi mới xuất hiện.” 

 

"Câm mồm!" 

 

"Ngươi tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này. Không phải vậy sao? Cơ hội để ngươi không còn bị so sánh với hắn, chỉ còn cách này để ngươi thoát khỏi cái bóng đang phủ xuống bản thân ngươi” 

 

"Ngươi còn không mau câm mồm lại!" 

 

Rầmmmmm! 

 

Quyền lực bùng nổ đẩy Trường Nhất Tiếu về phía sau, sau nữa. 

 

Tuy nhiên, trong ánh mắt của Pháp Chỉnh dần dần xuất hiện sự bực bội. 

 

Quyền chưởng của Thiếu Lâm vốn dĩ được tạo ra để khống chế chứ không phải để giết người. Đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy bức bối với sự thật này như vậy. 

 

 

 

Phải mạnh hơn nữa. Phải nhanh hơn nữa. Nữa! Nữa! 

 

Không phải là khống chế mà là phải giết chết con ma đó. Phải cắt đứt hơi thở của hắn. Để cái lưỡi quỷ quyệt đó không còn trêu đùa được nữa! 

 

"Thực ra ngươi biết rõ nhất mà? Rằng ngươi là một con người tầm thường chỉ có thể làm được như vậy. Vì vậy..." 

 

Trường Nhất Tiếu mỉm cười, bày ra vẻ mặt đầy quỷ khí. 

 

"Nên bây giờ bổn quân mới đang đứng ở đây." 

 

"Ahhhh!" 

 

Pháp Chỉnh tung ra quyền chưởng bùng nổ. 

 

Nhưng nó không hùng hồn, cũng không mang sức nặng như trước. Tuy vẫn nhanh và mạnh mẽ, nhưng nó đã thoát khỏi căn bản của Thiếu Lâm. 

 

Ngay lập tức quyền chưởng chứa đầy sát khí muốn giết chết đối phương đã trùm lên Trường Nhất Tiếu. 

 

"Hahaha!" 

 

Trường Nhất Tiếu cười lớn và đón nhận quyền chưởng của Pháp Chỉnh. 

 

Sát khí phun trào và vận khí dồn dập như vũ bão không biết điểm dừng. 

 

Trong lúc đó, cảnh tượng ngoài chiến trường đã đập vào hai mắt của Pháp Chỉnh. 

 

Ông ta không muốn nhìn, nhưng không thể không nhìn. Các đệ tử của Cửu Phái Nhất Bang đang bị chà đạp, và đám Tà Phái đang cắn xé họ bằng những hành động đầy điên rồ. 

 

Pháp Chỉnh không thể tưởng tượng được rằng Cửu Phái Nhất Bang mà ông ta dẫn dắt lại rơi vào tình cảnh này. Thậm chí là... chuyện này còn khủng khiếp hơn cả những gì họ từng trải qua. Tất cả thảm kịch này đều do một tay Pháp Chỉnh tạo nên. 

 

Khi trái tim dao động, bàn tay tung quyền chưởng cũng lung lay. Nội lực lẽ ra phải tuôn trào như dòng nước lại bị đứt quãng và rời khỏi quyền chưởng của ông ta. 

 

Một góc nào đó trong lòng Pháp Chỉnh đang sụp đổ. 

 

Muốn quay đầu lại quá. Ông ta muốn che tai lại, nhắm mắt lại và phủ nhận rằng không phải. 

 

Nhưng không có cách nào để chạy trốn khỏi cảnh tượng này. Sự tự tin thái quá và đần độn của ông ta đã phá tan tất cả những gì ông ta đã dày công xây dựng. 

 

Khuôn mặt lão hòa thượng méo mó như A Tu La. Không còn chút dáng dấp của Đức Phật mà ông ta tin tưởng và làm theo nữa. Cả bộ hoàng bào mang lại cho ông ta sự thanh tao, cả cái đầu được cạo trọc cũng không thể giấu nổi nỗi lòng đang sôi sục bên trong. 

 

"Trường Nhất Tiếuuuuuuuuuu!” 

 

"Hahahaha!" 

 

Ngay cả khi quyền chưởng lao tới, Trường Nhất Tiếu vẫn bật ra tiếng cười. 

 

Hắn ta không thể kiềm chế niềm vui. 

 

Chỉ là một con người như thế này. 

 

Luôn che giấu bản thân bằng vỏ bọc thanh tao, nhưng bên trong đang sôi sục dục vọng không thể che giấu. 

 

Chiến tranh là việc con người gây ra. 

 

Thế nhân thường nhầm tưởng rằng phải đọc được nước đi của đối phương mới có thể vượt trội hơn chúng. 

 

Nhưng trên thực tế, chỉ cần hiểu được tấm lòng của đối phương và tham vọng chứa trong đó, thì có thể nhìn thấy rõ những hành động tiếp theo. 

 

Cái bẫy mà Trường Nhất Tiếu giăng ra không chỉ là Nam Hải Thái Dương Cung. 

 

Bản chất của việc dẫn dụ Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia đến An Huy cũng là một cái bẫy. 

 

Cái bẫy không có ý nghĩa gì lớn với bất cứ ai trên thế gian này, nhưng đó lại là một cái bẫy chết người đối với Pháp Chỉnh. 

 

Trường Nhất Tiếu đã nhìn ra được. Cảm giác tự ti tràn ngập trong đó. Cảm giác áp lực phải dành được một chiến công vượt trên Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Và tham vọng Thiếu Lâm phải độc chiếm tất cả vinh quang đó. 

 

Tất cả những điều đó đã dẫn mọi người đến đây. 

 

"Im mồm! Ta đã bảo im đi mà!" 

 

Vì vậy, Trường Nhất Tiếu không thể không cười. 

 

Cao tăng giả vờ cao thượng trong mọi việc kia thực sự là con người bị thu hút bởi tham vọng nhất trên thế gian này, chuyện đó buồn cười và đáng thương biết bao nhiêu? 

 

Thật là xấu xa và nực cười! 

 

"Ahahahaha!" 

 

Thật sự buồn cười đến chảy nước mắt. 

 

Quyền chưởng của Pháp Chỉnh bắt đầu phừng phừng sát khí nhiều hơn. Khuôn mặt tràn đầy sát khí của ông ta nhô ra trong quyền chưởng ập tới như bão tố. 

 

Trường Nhất Tiếu đột nhiên tò mò. 

 

Pháp Chỉnh liệu có biết không nhỉ? Khuôn mặt của ông ta bây giờ như thế nào. Nếu biết được con ma mà ông ta muốn bắt và giết đến vậy không ai khác chính là ở bên trong ông ta, thì lúc đó biểu cảm của ông ta sẽ ra sao? 

 

"Bá Quânnnnnnnn!" 

 

Hai mắt của Pháp Chỉnh đỏ ngầu như Ma La ( 魔羅 ) vì tất cả gân máu đều vỡ tung, ông ta liên tục giáng quyền hướng vào đầu Trường Nhất Tiếu. 

 

Quyền chưởng tùy tiện không có cả Hình (), Ý ( ), thậm chí là Thức ( ). Đó chỉ là một cú đấm, chứ không phải quyền, được vung ra với ý niệm duy nhất là giết chết đối phương. 

 

Nắm đấm sượt qua đầu Trường Nhất Tiếu một cách suýt soát, liên tiếp giáng vào vai Trường Nhất Tiếu. Tuy nhiên, Trường Nhất Tiếu vẫn không ngừng cười trong nỗi đau bả vai gãy vụn. 

 

Vấn đề là nụ cười đó. Điệu cười chế nhạo đó càng khiến Pháp Chỉnh phát điên hơn. 

 

"Ta đã nói là im đi mà! Câm mồm lại trước khi ta xé cái miệng đó ra…” 

 

Pháp Chỉnh đã thốt ra những lời nói mà một Phật tử không bao giờ dám tưởng tượng. 

 

Phụt phụt! 

 

Đột nhiên từ miệng Pháp Chỉnh máu đỏ tươi phun ra như đài phun nước. 

 

"Khựcc…” 

 

Nắm đấm của ông ta dừng lại ở giữa không trung. 

 

"Cái gì…” 

 

Đánh lén? Trúng độc? Không, không phải. 

 

Ánh mắt của Pháp Chỉnh dần dần nhìn xuống dưới. Máu chảy ngược lên từ cơ thể và phụt ra khỏi miệng đã làm ướt tà áo phía trước. 

 

Máu màu đen, nhưng không phải vì trúng độc nên màu đen trong suốt. 

 

Đây là bằng chứng của nội thương nghiêm trọng. 

 

“Nh, nhập ()...?” 

 

"Hửm?" 

 

Nhìn Pháp Chỉnh khựng lại tại chỗ như bị đóng băng, Trường Nhất Tiếu cười khẩy tựa hồ đã hiểu. Nụ cười đầy quỷ khí. 

 

"Hầy, hầy. Nhập Ma () sao….” 

 

Thịch. 

 

Trường Nhất Tiếu đã tiến một bước về phía Pháp Chỉnh. 

 

"Vừa phải thôi chứ?" 

 

"Khực! Khục! Ngươi… khục..." 

 

Pháp Chỉnh đã cố gắng nói điều gì đó, nhưng vì ho liên tục và tổ huyết nên ông ta không thể phản biện. 

 



 

 


  

 

Lúc đó, Trường Nhất Tiếu hỏi bằng giọng nhẹ nhàng. 

 

"Ngươi có hiểu điều này có nghĩa gì không?" 

 

Pháp Chỉnh từ từ ngẩng đầu lên. Trường Nhất Tiếu nói. 

 

“Là Đức Phật cũng đã bỏ rơi ngươi rồi.” 

 

Lời nói đó đánh vào tai Pháp Chỉnh như lôi đình đánh giữa trời quang. 

 

"Ư ư ưuuu…” 

 

Võ công Thiếu Lâm tuyệt đối không bao giờ có thể đi cùng với sát tâm. 

 

Tất c những gì Pháp Chỉnh đã thực hiện ban nãy đều trái với nền tảng của võ công Thiếu Lâm. Ông ta liên tục tung chiêu bừa bãi loại võ công mà lẽ ra phải chính tâm () nhất khác với sát tâm sâu sắc, nên bị Nhập Ma () là điều hiển nhiên. 

 

Lời nói ‘Đức Phật từ bỏ ông ta’ không chỉ là lời nói sai. 

 

"Nếu Đức Phật của ngươi thực sự không dung nạp cái ác, thì có vẻ kẻ mà Đức Phật muốn diệt trừ không phải là bổn quân, mà là ngươi. Vì Ngài đã không cho ngươi một chút thời gian ít ỏi để giết bổn quân mà". 

 

“Khục” 

 

Pháp Chỉnh bịt miệng mình lại. 

 

Tuy nhiên, dòng máu chảy ngược hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại. Mỗi khi ông ta cố gắng vận nội lực là chân khí lại đứt quãng, và cơn đau như xé toạc đan điền ập đến. 

 

‘Ta...?’ 

 

Nhập Ma () 

 

Bằng chứng cho thấy người tu hành trong Phật Gia đã thoát ra khỏi Phật tâm. 

 

So với sự thật là thời điểm này Pháp Chỉnh đã bị tẩu hỏa nhập ma, thì nguyên nhân của sự thật đó càng gây sốc hơn. 

 

“A… A Di…” 

 

Cuối cùng, miệng ông ta không thể thốt ra một lời niệm Phật nào. Máu liên tục tuôn ra và nhục thể sụp xuống như phản lại tất cả ý muốn của ông ta. 

 

Trong nỗi đau không thể nói nên lời, Pháp Chỉnh nhìn thấy bóng dáng của Trường Nhất Tiếu đang cuồn cuộn cang khí lục sắc và tiến lại gần. 

 

Không còn cách nào khác. 

 

Thật nực cười, cang khí của Trường Nhất Tiếu giống như hào quang trong Phật Họa ().