Chapter 1588. Vậy rốt cuộc là ai? (8)
Rầmmmmmmm!
Hai luồng khí va chạm với nhau, và dư lực của nó quét ra tứ phía.
Đó là trận chiến của những cường giả thống trị thời đại.
Tuy nhiên, những người đứng trên mảnh đất này không thể có thời gian nhàn nhã ngắm nhìn quang cảnh đó dù chỉ một chút được.
"Khực khực!"
Thanh kiếm vươn ra đâm xuyên qua tim ai đó.
"Sư đệêêêêê!"
"Tên khốn nạn!"
Người cùng nhau trải qua vui buồn sướng khổ suốt nhiều thập kỷ đã ngã gục bởi cái chết. Ngay sau đó, những thanh kiếm điên cuồng bay tới từ khắp nơi và biến kẻ thù thành con nhím.
Phập! Phập! Phập! Phập!
Kẻ bị hàng chục thanh kiếm đâm vào cùng một lúc, lập tức phun máu đầm đìa và đổ sụp ngay tại vị trí đó.
Trên mảnh đất này, họ không có dù là một chút thời gian để thương tiếc cho cái chết đau buồn này.
"Chết điiiiiiiiii!"
“A Di Đà Phật!”
Tên Tà Phái chạy đến bị trúng quyền chưởng kim sắc liền thổ huyết và bị bắn ra. Võ công của Thiếu Lâm quả là danh bất hư truyền. Đối phó với những người cầm vũ khí bằng tay không nhưng cũng không hề lùi bước.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tình hình của Thiếu Lâm tốt hơn.
"Khực!"
"Hahaha! Đây là thanh đao đã chém vào cơ thể của những tên Thiếu Lâm tài giỏi”.
"Hãy lùi lại!"
Bụp!
Hòa thượng Thiếu Lâm bị trúng nhất kích, vừa nắm chặt vai vừa đấm mạnh vào võ giả Vạn Nhân Phòng đáng ghét. Và dù hắn đã cố gắng đánh quyền chưởng liên tiếp, nhưng đôi vai bị thương không nghe lời nên cả cơ thể đã bị lảo đảo.
Pháp Giới nhìn hắn ta, hét to và ra chỉ thị.
"Hãy vận công để kháng độc!"
"Vâng, thưa đại sư!"
Pháp Giới cắn chặt môi.
'Không tốt'
Chỗ nào cũng nhìn thấy các đệ tử Thiếu Lâm đổ máu. Mặc dù không muốn nhìn thấy, nhưng đã có cả những người gục ngã mãi mãi nằm dưới bụi đất mờ ảo này.
‘Đây không phải là việc nên xảy ra. Rõ ràng là chuyện xảy ra phải là.....?’
Tất nhiên, bất kỳ cuộc chiến nào cũng không thể chiến thắng mà không có sự hy sinh. Để giành được chiến thắng, tất nhiên phải chấp nhận hy sinh.
Nhưng Pháp Giới không nghĩ rằng sự hy sinh lại lớn đến thế này. Nó đã vượt qua những gì ông ta dự đoán.
"Ahhhh!"
Đầu ngón tay của Pháp Giới bắt đầu run lên vì tiếng la hét khủng khiếp vang lên từ đâu đó.
‘Làm sao đây...?’
Quá gấp gáp rồi. Lẽ ra nên từ từ bao vây và dồn ép kẻ thù.
Tuy nhiên, sức mạnh của kẻ địch không ghê gớm như dự kiến, và thêm cả sự thấp thỏm sợ rằng Trường Nhất Tiếu kia sẽ bỏ chạy bất cứ lúc nào, nên tất cả họ đã xông lên như thể đã quên cách nhìn lại phía sau.
Và bây giờ tất cả mọi người đang phải trả giá đắt.
Xoẹt!
"Khưuuuu!"
Những con chó trung thành của Trường Nhất Tiếu đang cắn xé các đệ tử Thiếu Lâm. Chúng bỏ mặc phía trước, nơi có các trưởng lão và Pháp Giới bao vây, và chủ yếu tấn công vào phía sau. Giống như một đàn thú vật đói khát đi săn theo bầy.
“Sư huynh! Cứ thế này thì thiệt hại lớn quá. Dù là bây giờ chúng ta cũng phải ra tay thôi!"
Hai mắt của Pháp Giới dao động trước lời kêu gọi khẩn thiết của sư đệ. Cứ thế này thì thiệt hại lớn ư? Tất nhiên, Pháp Giới biết rõ.
Nhưng ông ta không thể di chuyển.
"Hãy kiềm chế!"
“Sư huynh!”
"Không phải ta bảo hãy kiềm chế rồi sao!"
Thế trận bây giờ đã bị kéo dài như hình cái đinh.
Cái gọi là đội hình chiếc nêm sẽ phát huy được sức mạnh khi tấn công và xuyên thủng đội hình đối phương, nhưng ngay khi cuộc tấn công dừng lại, họ sẽ dễ dàng bị tấn công bởi những người đang bao vây tứ phía.
Nói tóm lại, đó là đội hình không có phía sau.
Nếu hỏi rằng có phải họ đã thất bại không, thì câu trả lời là không. Vì họ đã thành công trong việc vượt qua những kẻ thù đứng chặn phía trước để đưa được Pháp Chỉnh đến chỗ Trường Nhất Tiếu.
Vấn đề là sau đó.
Tình hình như ba con rắn bị đàn chuột kéo đến vây quanh như đám mây.
Cho dù con rắn có mạnh đến đâu, ngay cả khi con chuột đi trước chết, cũng không có cách nào để xua đuổi tất cả những con chuột khác lao vào cắn xé cơ thể.
Giống như răng sắc nhọn của rắn cắn chuột, răng của chuột cũng nhai chóp đuôi con rắn.
"Phía sau! Các đệ tử ở phía sau sẽ không chống cự được mất, sư huynh!"
"Ta biết rồi!"
Pháp Giới hung dữ hét lên. Và ông ta nghiến răng.
Tình hình đã thay đổi rất nhiều so với suy nghĩ ban đầu...
'Giờ không thể lùi lại được'
Nếu rời khỏi đây để cứu những người đang bị tấn công ở phía sau, Pháp Chỉnh sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ Chính Phái mới bận tâm tới việc đây là tình huống giao chiến phân chia thắng bại giữa những người đứng đầu. Những tên Tà Phái bẩn thỉu kia bất cứ khi nào có cơ hội cũng sẽ xông vào giết chết Pháp Chỉnh và cứu Trường Nhất Tiếu ngay.
'Điều đó chẳng khác nào mất tất cả.’
Từ nãy đến giờ, ông ta đã cảm nhận rõ khí thế của những kẻ đang gây áp lực ở khoảng cách không xa kia.
Đặc biệt, tuyệt đối không thể coi thường khí thế của những kẻ được gọi là đội chủ vẫn luôn hộ tống Trường Nhất Tiếu kia.
Nếu những kẻ đó tham gia vào trận chiến giữa hai người, thì tính mạng của Pháp Chính khó có thể đảm bảo. Pháp Giới không thể di chuyển đi dù chỉ một bước.
"Hãy kiềm chế! Dù thế nào cũng phải kiềm chế!"
“Sư huynh!”
"Phương Trượng sẽ sớm hạ gục tên đầu sỏ kia! Vậy là xong cả thôi! Chỉ cần nhẫn nại đến lúc đó là được!"
Trước lời quát mắng dữ dội của Pháp Giới, ánh mắt của vài người lấp đầy nỗi tuyệt vọng.
Các đệ tử đang la hét và gục ngã ở phía sau, nhưng họ lại không thể chiến đấu, cũng không thể giúp đỡ. Rốt cuộc ai đã mở ra con đường xuống xuống địa ngục này?
Pháp Giới quan sát chiến trường, trong mắt vằn lên đầy gân máu.
Rõ ràng là hy sinh rất lớn. Nhưng đó chỉ là sự hy sinh. Chiến thắng vẫn không thay đổi. Phía họ vẫn chiếm ưu thế về lực lượng. Khoảnh khắc Trường Nhất Tiếu bị hạ gục, tình hình sẽ lại diễn ra như đúng kế hoạch của họ.
"Phương Trượng! Phương Trượng nhất định sẽ làm được!"
Ông ta biết. Pháp Chỉnh là người vĩ đại biết bao!
Ông ta đã đi theo người đó cả đời, lẽ nào lại không biết.
Ông ta đã tin tưởng. Và bây giờ vẫn đang tin tưởng.
Pháp Chỉnh nhất định sẽ hạ gục Trường Nhất Tiếu và mang lại tất cả vinh quang cho Thiếu Lâm.
Cho nên giờ vẫn chưa thể lùi lại được...
Đúng lúc đó.
"Sư, sư huynh!"
"Không phải ta đã nói là hãy kiếm chế rồi sao! Các đệ không nghe thấy ta nói à?"
"Không phải thế, sư huynh! Đằng kia! Nhìn đằng kia kìa!"
“Gì cơ?”
Pháp Giới quay lại nhìn về phía sư đệ chỉ.
Và ngay lập tức đôi mắt hơi hé mở của ông ta trợn tròn như muốn rách toạc ra ngay lập tức.
***
Xoẹt!
Tay và tay bị đan vào nhau.
Bàn tay của Pháp Chỉnh với nội lực khủng khiếp đã cố gắng nắm lấy bàn tay còn lại của Trường Nhất Tiếu hệt như Thương Long () đang gào thét.
Tuy nhiên, tay của Trường Nhất Tiếu như con lươn đã khéo léo tránh được Cầm Nã Thủ) của Pháp Chỉnh.
"Ngươi....."
Sát khí đã tăng vọt trong đôi mắt của Pháp Chỉnh. Trường Nhất Tiếu nhìn thấy phản ứng của ông ta như vậy, liền cười phá lên.
"Hưmm. Nhìn ngươi có vẻ gấp gáp nhỉ? Không phải nếu là người tu hành thì phải thong thả hơn sao?"
"Câm mồm!"
Ba quyền hệt như thiểm điện của Pháp Chỉnh dồn dập hướng về phía đầu của Trường Nhất Tiếu.
Quyền chưởng thần tốc và mạnh mẽ, vì vậy mà không có một chút từ bi nào, chỉ tràn ngập sát khí rằng sẽ làm nổ tung đầu của Trường Nhất Tiếu.
Bụp! Bụp! Bụp!
Trường Nhất Tiếu quay đầu và tránh ba quyền mà Pháp Chỉnh tung ra.
Tất nhiên, vì khoảng cách quá gần nên hắn không thể hoàn toàn tránh được hết . Quyền chưởng sượt qua cắt đứt phần trên của tai và khiến máu chảy ra.
Pháp Chỉnh cắn chặt môi dưới.
'Sao lại vậy nhỉ?'
Kẻ này rõ ràng đang trong tình trạng nguy hiểm. Dù hắn thiện chiến, nhưng bây giờ ai là người đang nắm phần thắng trong trận chiến này đã rất rõ ràng.
Kẻ kinh qua vô số trận chiến như hắn không thể nào không biết điều đó.
Vậy thì, sự thoải mái của hắn rốt cuộc đến từ đâu? Liệu có phải hắn đã quá quen với sinh và tử nên không còn luyến tiếc cuộc sống nữa?
Không, không thể nào.
Pháp Chỉnh rõ ràng đã nhìn thấy. Đôi mắt long lanh như yêu quái của Trường Nhất Tiếu. Ánh mắt đó vẫn vấn vương mạnh mẽ với cuộc sống và tham vọng khủng khiếp!
Trường Nhất Tiếu là người ám ảnh về cuộc sống hơn bất cứ ai. Làm sao một người như vậy lại ung dung đến thế? Dù là trong tình huống kết cục đã rõ ràng?
Pháp Chỉnh sẽ không bao giờ để vuột mất người này, cũng sẽ không để hắn ta sống sót. Dù có việc gì xảy ra thì nhất định ông ta cũng sẽ làm như vậy.
Trường Nhất Tiếu cũng biết điều này. Vì vậy, rất có thể đây là sự điên rồ cuối cùng của kẻ bị dồn vào bước đường cùng.
Tuy nhiên, so với quyền chưởng dữ tợn kia hay thân thể cứng rắn tới mức khó tin của Trường Nhất Tiếu, thì sự ung dung thoải mái khó hiểu đó đang dần khiến Pháp Chỉnh lo lắng hơn.
"Bá Quânnnnnnn!"
Bách Bộ Thần Quyền tung ra trong khoảng cách chỉ cần vươn tay ra là chạm tới.
Dù vậy Thần Quyền () vẫn chứa nguyên uy lực vốn có, xuyên qua Thanh Diệm () rực rỡ lam quang và nổ tung vào ngực Trường Nhất Tiếu.
Bùmmmm!
Trường Nhất Tiếu bị đẩy về phía sau và phun ra một ngụm máu tươi. Cú va chạm khiến cơ thể hắn ngã ngửa ra.
“Tên khốnnnn!"
Pháp Chỉnh lại tiếp tục lao vào Trường Nhất Tiếu đã bị đẩy lùi với ý chí như thể sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội chiến thắng này.
Chỉ cần hạ gục hắn là được. Chỉ cần hạ được con người này là mọi thứ sẽ kết thúc!
Vậy thì cuối cùng ông ta có thể giành được. Có thể tìm lại được.
Tất cả những vinh quang đã mất. Tất cả vinh quang mà ông ta đương nhiên phải nắm trong tay!
Ông ta có thể xóa bỏ hoàn toàn lo ngại của những người đang nhìn Thiếu Lâm bằng ánh mắt nghi ngờ, và một lần nữa đặt cái tên Thiếu Lâm vào vị trí Bắc Đẩu () của võ lâm!.
Chỉ cần tên này ! Chỉ cần hạ gục được tên này!
"Trường Nhất Tiếuuuuuuuuuuuu!"
Ngọn lửa xanh bùng cháy. Cháy dữ dội, chia đôi tất cả mọi thứ mà Pháp Chỉnh phóng ra. Ngọn lửa đó hiện lên vô cùng rực rỡ trong mắt Pháp Chỉnh.
Xoẹt!
Cang khí của ngọn lửa vươn ra đè lên vai Pháp Chỉnh, và đánh vào cổ chân đang bước. Tuy nhiên, đôi mắt của Pháp Chỉnh vẫn chỉ dán chặt vào Trường Nhất Tiếu, vào Trường Nhất Tiếu được bao quanh bởi ngọn lửa.
"Ngươiiiiii!"
Nắm đấm của Pháp Chỉnh vươn ra một cách đáng sợ.
Đó là một cú đánh đơn thuần hơn là võ công. Tuy vẫn chứa nội lực khủng khiếp, nhưng đó chỉ là một cú đấm không chứa đựng bất kỳ võ lý ( 武理 ) nào của Thiếu Lâm.
Và khoảnh khắc đó.
Bụp!
Trường Nhất Tiếu lảo đảo như thể đã dùng hết sức lực, đột nhiên nắm chặt nắm đấm của Pháp Chỉnh. Với sức mạnh khác hẳn so với trước đây.
‘Gì cơ?’
Pháp Chỉnh mở to hai mắt.
Sau đó, cái đầu đang ngả ra sau của Trường Nhất Tiếu từ từ quay trở lại vị trí cũ.
Một luồng khí rùng mình chạy dọc sống lưng.
Vai của Pháp Chỉnh vô thức co rúm lại.
Hai mắt của Trường Nhất Tiếu đứng đối diện ông ta đã tối xầm lạnh lẽo không còn chút gì gọi là nhiệt khí. Giống như đôi mắt của mãnh thú nín thở tìm kiếm con mồi trong bụi rậm. Hệt như tất cả những ánh mắt kỳ quái đầy dục vọng mà hắn thể hiện trước giờ đều là dối trá.
"Bá…”
"Hừm."
Trong khoảnh khắc, âm mũi nhẹ nhàng đập vào tai. Lưng Pháp Chỉnh nổi da gà.
‘Gì cơ...?’
Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm vào Pháp Chỉnh như xuyên thấu, từ từ nâng khóe miệng lên. Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt vô cảm.
"Làm tốt lắm… hơn cả mong đợi.”
Trường Nhất Tiếu đang nói với Pháp Chỉnh, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn qua Pháp Chỉnh và hướng về nơi nào đó khác. Nơi nào đó vẫn còn cách xa nơi này.
Pháp Chỉnh đã vô thức chuyển ánh mắt về phía mà Trường Nhất Tiếu nhìn.
Một lát sau, miệng của Pháp Chỉnh dần dần mở ra.
Những đám mây bụi khổng lồ đang tiến đến từ giữa bình nguyên và và sa mạc giữa đêm tối.
Rất rõ ràng và chắc chắn.
Giữa đám mây bụi đang đến với tốc độ khủng khiếp, một đám đông khổng lồ đã xuất hiện.
Nhãn lực được tôi luyện của Pháp Chỉnh đã nhìn ra thân thế của bọn chúng ngay cả trong bóng tối này.
"Hạ Ô Môn..."
Hạ Ô Môn đã không xuất hiện trong suốt thời gian qua, bây giờ đang nhảy vào chiến trường này. Đúng khoảnh khắc hoàn hảo nhất.
Kèn kẹt.
Pháp Chỉnh nghiến răng.
Dù đã biết nhưng vẫn đau thấu xương.
Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để kết luận rằng tình hình đã xấu đi. Ngay cả khi chúng tham gia vào trận chiến, họ vẫn chiếm ưu thế ….
“Lại, lại đến nữa kìa!”
Trong khoảnh khắc đó, một tiếng hét tựa hồ không thể tin đã vang lên bên tai Pháp Chỉnh.
‘Nữa? Nữa là sao?’
Rốt cuộc là gì vậy...?
Ánh mắt của Pháp Chỉnh quay ngược trở lại theo phản xạ. Không phải phía Tây, mà là hướng Đông nơi Hạ Ô Môn đang tiến quân.
Và ông ta đã phải đối mặt với một cảnh tượng không thể tin được.
Hình ảnh mặt trời khổng lồ xuyên qua đường chân trời đang hiện lên giữa đêm đen kịt.
Không, không phải mặt trời. Thứ tỏa nhiệt đó là một lá cờ đỏ thêu khổng lồ.
“Thái… Thái Dương?”
Trên thế gian này chỉ có duy nhất một thế lực coi mặt trời kia là biểu tượng.
‘Nam Hải Thái Dương Cung!’
Không thể sai được. Lá cờ đó là của Nam Hải Thái Dương Cung.
Nam Hải Thái Dương Cung – một trong Tái Ngoại Ngũ Cung không liên quan đến thiên hạ, hiện đang hướng về chiến trường này.
Tại sao bọn họ lại ở đây? Tại sao những người lẽ ra phải ở một nơi xa tít đó lại ở đây? Là địch? Hay đồng minh?
Pháp Chỉnh cảm thấy sởn gai ốc.
Phải đến lúc đó ông ta mới nhìn thấy. Đội hình lộn xộn không thể phát huy được uy lực. Và quân thế của Hạ Ô Môn và Thái Dương Cung đang bủa vây tiến về phía họ.
Thậm chí Pháp Chỉnh còn bị Trường Nhất Tiếu dẫn dụ ra phía trước nhất.
Người tạo nên tất cả cảnh tượng này không ai khác chính là bản thân Pháp Chỉnh. Giống như một con bướm đêm không biết cánh của mình đang cháy mà cứ lao vào ngọn lửa.
Không biết từ lúc nào mà ngọn lửa màu xanh đó không chỉ thiêu cháy bản thân ông ta mà còn thiêu rụi tất cả mọi người.
Trước khi Pháp Chỉnh hoàn toàn tuyệt vọng, miệng của Trường Nhất Tiếu đã mở ra. Giọng nói thì thầm khiến tai Pháp Chỉnh nổi da gà.
"Không phải rất thú vị sao?"
Khi Pháp Chỉnh quay lại, Trường Nhất Tiếu đang cười tươi hơn lúc trước. Giống như một con ma đang cháy rực trong bóng tối.
"Phải cười lên chứ. Đừng chỉ nổi giận như vậy, hở? Hahaha! Hahahahaha"
Tiếng cười cứa vào trái tim của Pháp Chỉnh hệt như con dao cùn.
Ngọn lửa xoắn ốc bốc lên một cách kỳ dị, bao quanh Pháp Chỉnh và tất cả mọi người. Thậm chí ngay cả bản thân Trường Nhất Tiếu cũng như bị đốt cháy.
Giống như bùng lên tham vọng và sự điên rồ không thể biết điểm dừng.