Hoa Sơn Tái Khởi Chapter 1587: Vậy rốt cuộc là ai? (7)

Chapter 1587. Vậy rốt cuộc là ai? (7) 

 


  

 

Bùmmmmm! 

 

Nỗi đau như xé toạc cả trái tim ập đến. 

 

Nhưng Pháp Chỉnh thậm chí không thể nhìn xuống ngực mình. Vì ngay khoảnh khắc ông ta chuyển ánh mắt đi, quyền chưởng () kia sẽ bay vào cắn xé cái cổ chứ không phải là ngực nữa. 

 

Mùi máu tanh bốc lên từ cổ họng. 

 

Trước nỗi đau lạ lẫm tới mức kì dị, gương mặt của Pháp Chỉnh trở nên méo mó. Tuy nhiên, ông ta không có thời gian để cảm nhận nỗi đau. 

 

Pháp Chỉnh đánh mạnh vào cánh tay của Trường Nhất Tiếu và cố đẩy người ra. Ông ta tung hư chiêu như thể đánh liên tục và thả lỏng cơ thể về phía sau. 

 

Để đảm bảo khoảng cách đủ để xử lý tình huống này và đâm vào điểm yếu của Trường Nhất Tiếu. 

 

Đó là một sự tùy cơ ứng biến không tồi. 

 

Tuy nhiên vấn đề là Trường Nhất Tiếu không phải người dễ bị chiêu thức đó đánh lừa. 

 

Vèooo. 

 

Trường Nhất Tiếu lao về phía Pháp Chỉnh với khí thế xé toạc bầu khí quyển. 

 

Thương Diệm Đấu Sát (). 

 


  

 

Võ công độc môn mang lại cho Trường Nhất Tiếu danh xưng Bá Quân () đã được thi triển đến cực điểm. 

 

Cang khí xanh ngắt bao quanh toàn thân hắn như ngọn lửa của địa ngục. Dường như ngọn lửa ấy sẽ bao trùm và đốt cháy Pháp Chỉnh ngay lập tức. 

 

"Tên...!!" 

 

Pháp Chỉnh luôn ra dáng Phật tử, bây giờ đang nghiến răng và tung quyền dữ dội. 

 

Khuôn mặt méo mó như một con quỷ, nhưng Phật quang () phát ra từ quyền vẫn toát lên điềm lành. 

 

A La Hán Thần Quyền ()! 

 

Đây là quyền của A La Hán để diệt () ma quỷ!. 

 

Nhưng tên ma đầu đang đứng trước mặt lại quá mạnh mẽ và lì lợm nếu chỉ sử dụng quyền chưởng đó. 

 

"Hahaha!" 

 

Trường Nhất Tiếu bùng nổ điệu cười điên rồ và phóng ra hàng chục quyền chưởng. Với một tốc độ khó có thể nhìn bằng mắt. 

 

Trước khi quyền kình kim sắc kịp lan ra, cang khí lam sắc đã len lỏi vào không gian. 

 

Võ công mạnh mẽ nhất định cần thời gian để thi triển sức mạnh đó thành chiêu thức. Tuy nhiên, quyền chưởng của Trường Nhất Tiếu đã không cho Pháp Chỉnh một chút thời gian để chuyển hóa nội công thâm hậu đó thành quyền chưởng. 

 

Pháp Chỉnh không giấu nổi vẻ bàng hoàng khi quyền chưởng của bản thân chưa triển khai được một nửa đã tan biến. Ông ta vội vã thu hồi bàn tay đang vươn ra, và tung một quyền chính diện vào quyền chưởng đang bay tới. 

 

Bùm! Bùmmmm! 

 

Quyền của Trường Nhất Tiếu và quyền của Pháp Chỉnh va chạm liên tục. 

 

Giây phút đó, Pháp Chỉnh đã cảm nhận được. Quyền chưởng của Trường Nhất Tiếu đang khéo léo đẩy dần ông ta từ dưới lên trên. Không quá nhiều, nhưng rõ ràng. 

 

'Ta ngu ngốc tới mức bị trúng một chiêu tới hai lần!’ 

 

Pháp Chỉnh nhanh chóng vận nội lực lên. 

 

Nếu Trường Nhất Tiếu muốn làm cho chân Pháp Chỉnh không thể chạm đất, thì chỉ cần đập tan toàn bộ ý đồ đó là được! 

 

"Haaaaaaa hâpppp!" 

 

Cùng với tiếng hét vang dội hùng tráng, La Hán Quyền của Pháp Chỉnh đã lao thẳng vào đầu Trường Nhất Tiếu. Với khí thế đập gãy ngọn núi, với nội lực khủng khiếp tới mức Trường Nhất Tiếu không thể chống đỡ! 

 

Sượt! 

 

Nhưng khoảnh khắc đó, quyền của Trường Nhất Tiếu đang lao chính diện về phía quyền của Pháp Chỉnh, bỗng uốn như một con rắn, lướt qua quyền thủ và quấn quanh cánh tay của ông ta. 

 

Trong giây lát, Pháp Chỉnh kinh ngạc mở to mắt. 

 

'Cái gì...' 

 

Ông ta không ngạc nhiên vì chiêu thức khác thường này. 

 

Rắc! Răng răắc! 

 

Cánh tay của Trường Nhất Tiếu quấn quanh cổ tay của Pháp Chỉnh bị xoắn lại. 

 

Đó là chuyện đương nhiên. Vì dù không đánh trúng nhưng không có nghĩa nội lực chứa trong quyền sẽ biến mất. Cánh tay của Trường Nhất Tiếu bị vặn ngược và phải hứng chịu toàn bộ nội lực khủng khiếp đó. 

 

Khuôn mặt của Trường Nhất Tiếu không thay đổi, nhưng cánh tay hắn đã gào thét. 

 

Rắcccc! 

 

Xương bị gãy cùng với âm thanh khủng khiếp, những thớ thịt không thể chống lại áp lực tức thời nên phồng lên như bong bóng, và máu tuôn ra như bùng nổ. 

 

Tuy nhiên, trong lúc đó cánh tay của Trường Nhất Tiếu vẫn buộc chặt cánh tay của Pháp Chỉnh. Nó giống như một cái khóa chắc chắn. 

 

"Bá Quân!" 

 

Pháp Chỉnh hét to và dồn công lực của Quan Âm Thủ () vào tay trái thay vì tay phải đang bị giữ chặt. Hàng chục chưởng ảnh tạo ra trong nháy mắt bắn về phía cơ thể của Trường Nhất Tiếu. 

 

Chưởng lực phóng ra bởi Pháp Chỉnh. Dù được thi triển gấp gáp nhưng bên trong đó vẫn chứa đựng sức mạnh đủ để nghiền nát vạn cân. 

 

Trong khoảnh khắc đó, Trường Nhất Tiếu kéo mạnh cánh tay đang xoắn chặt với cánh tay Pháp Chỉnh khiến tư thế của ông ta bị lung lay trong giây lát và làm hướng của chưởng lực phóng ra chệch đi. 

 

Tuy nhiên, chỉ một nửa chưởng lực bay ra chệch hướng khỏi Trường Nhất Tiếu. Một nửa chưởng lực còn lại phóng nguyên vẹn về phía toàn thân hắn. 

 

"Hahaha!" 

 

Sự điên cuồng tràn ngập trong đôi mắt của Trường Nhất Tiếu. 

 

Á! 

 

Diệm cang bao quanh Trường Nhất Tiếu như một ngọn lửa nuốt chửng và ăn sống con người. Trường Nhất Tiếu với diệm cang () mãnh liệt bao phủ toàn thân, đã đẩy cơ thể mình về phía chưởng lực đang bay vào. 

 

Bùm! 

 

Ngay sau đó, hàng chục chưởng ảnh đồng loạt giáng mạnh vào toàn thân của Trường Nhất Tiếu. 

 

Hàng chục tiếng nổ lớn chồng vào nhau đồng thời vang lên như có một chiếc búa khổng lồ đánh vào kim chung (- chuông vàng). 

 

Cho dù hắn có dùng cang khí quấn quanh cơ thể đi chăng nữa, thì cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn sức mạnh đó. Cú đánh giáng vào toàn thân Trường Nhất Tiếu mang đến cơn đau đủ khiến hắn tắt thở. 

 

Tuy nhiên, dù Trường Nhất Tiếu bị chảy máu đen từ miệng và mũi nhưng vẫn đào sâu vào vòng tay của Pháp Chỉnh. Trong khi một cánh tay của hắn vẫn đang quấn lấy cánh tay của Pháp Chỉnh. 

 

Bốp! 

 

Khuỷu tay của Trường Nhất Tiếu đã đâm vào chấn thủy của Pháp Chỉnh. 

 

Lực phản chấn tựa như đánh vào tường thép khổng lồ. Đó là chân khí phòng ngự khủng khiếp, khiến khuỷu tay chứa đầy nội lực như gãy vụn. 

 

Tuy nhiên, Trường Nhất Tiếu không quan tâm và vẫn liên tục vung khuỷu tay tấn công vào ngực và chấn thủy của Pháp Chỉnh. 

 

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! 

 

Máu chảy ra từ miệng Pháp Chỉnh và bắn vào mặt của Trường Nhất Tiếu. Gương mặt của hắn bị nhuộm đỏ bởi máu của chính hắn và máu của Pháp Chỉnh bắn vào, hai mắt lóe lên sát khí lạnh buốt. Và hắn đã đánh mạnh vào chấn thủy của Pháp Chỉnh một lần nữa. 

 

Bốp! 

 

Trong khoảnh khắc đó, Pháp Chỉnh đã dùng lòng bàn tay để đánh vào cằm của Trường Nhất Tiếu. 

 

Đầu của Trường Nhất Tiếu nghiêng về phía sau như sắp gãy. Từ môi lại phụt máu ra, bắn lên không trung. 

 

"Khực!" 

 

Ngay lúc đó, ngón tay của Trường Nhất Tiếu đã đâm vào hông Pháp Chỉnh. Khoảnh khắc ông ta chuyển đổi nội lực sang thế tấn công để tấn công hắn, Trường Nhất Tiếu đã không bỏ lỡ tích tắc ngắn ngủi, ngón tay của hắn đã đâm xuyên qua xương sườn của Pháp Chỉnh và nắm lấy. 

 

"Ahhhh!" 

 

Bốp! Bốp! 

 

Pháp Chỉnh đánh liên tiếp vào ngực của Trường Nhất Tiếu. Giống như muốn nghiền nát hắn ta để thoát khỏi nỗi đau này. 

 

Và. 

 

Bốp! 

 


  

 

Trước mắt Pháp Chỉnh bỗng chốc trở nên trắng toát. Và ngay sau đó bầu trời lấp đầy tầm nhìn của ông ta. Bầu trời tối đen như ngàn sao trút xuống. 

 

‘Gì cơ?’ 

 

Trong giây lát, khuôn mặt của Pháp Chỉnh ngơ ngác vì không hiểu tình hình. Thứ mang ông ta trở lại hiện thực là một nỗi đau khủng khiếp được truyền đến từ dưới cằm. 

 

Trường Nhất Tiếu đã dùng đầu của hắn để đâm thẳng vào cằm của ông ta. 

 

"Cái..." 

 

Kétttttttt. 

 

Pháp Chỉnh nghiến răng dữ dội. Cả đời ông ta chưa bao giờ sôi sục phẫn nộ như bây giờ. Sự căm ghét đối với kẻ thù đã đẩy bản thân ông ta đến bờ vực này lan rộng và đốt cháy "lòng từ bi". 

 

“Ồ ồ ồ!" 

 

Thụp! 

 

Pháp Chỉnh đã đá thẳng vào bụng của Trường Nhất Tiếu. 

 

Đó là một cú đá chân theo đúng nghĩa đen, không chiêu thức, không vận nội lực. Nhưng dù là ngẫu nhiên hay chắc chắn, nhất kích đó đã có tác dụng với Trường Nhất Tiếu. 

 

Cơ thể của Trường Nhất Tiếu đã bị đẩy ra phía sau. 

 

Pháp Chỉnh được giải phóng cả hai tay, đã phun ra tất cả nộ khí mà không chừa lại một chút nào. 

 

"Áaaaaa!" 

 

Liên kích như cơn bão theo đúng nghĩa đen. 

 

Đại Lực Kim Cang Chưởng ( 大力金剛拳 ) vốn dĩ phải dồn hết sức vào từng quyền, từng quyền một để đè bẹp đối phương, nhưng nó đã được vận dụng một cách hoàn toàn khác với bản chất, phóng ra như muốn nghiền nát Trường Nhất Tiếu. 

 

"Ahhhh!" 

 

Dường như vẫn chưa hài lòng với điều đó, Pháp Chỉnh hét lên và chắp hai tay trước ngực, tạo thành thủ ấn ( 手印 ) kỳ quặc và đẩy mạnh về phía trước. Hình dạng mà bàn tay của ông ta tạo ra phát ra cường khí đậm hơn kim sắc, gần với ánh đỏ tươi, và ngay lập tức lao về phía Trường Nhất Tiếu. 

 

Sư Tử Mâu Ni Ấn ( 獅子牟尼引 )! 

 

Tuyệt kỹ ( 絶藝 ) được Thích Ca sáng tạo và tu luyện dưới gốc cây bồ đề để tiêu diệt ma quỷ đến cám dỗ. 

 

Loại võ công thượng đẳng trong Thất Thập Nhị Huyền Công, có uy lực tiêu diệt đối phương ( ) đúng với nguồn gốc của nó. Và chứa đầy sát khí không phù hợp với võ công Phật môn, vậy nên dù là người đã thành thạo cũng không muốn sử dụng. 

 

Cang khí màu đỏ tươi lấp lánh trong mắt Pháp Chỉnh. 

 

Bùmmmmmmmmmm! 

 

Mặt đất nổ tung, những mảnh vỡ bắn tung tóe như đạn pháo. Những đám mây bụi đất bay lên đủ để bao phủ bầu trời. 

 

Đó là một cảnh tượng khó có thể tin được rằng nó được tạo ra bởi sức mạnh của con người. 

 

"Hộc! Hộc! Hộc!" 

 

Pháp Chỉnh thở hổn hển. Mồ hôi chảy xuống toàn thân như mưa. Tăng bào của ông ta ướt đẫm máu và mồ hôi, đã sớm mất đi tia sáng trước đó. 

 

Đầu ngón tay run rẩy. 

 

‘Làm sao...?’ 

 

Làm thế nào mà ông ta lại bị tổn thất như vậy? 

 

Sự chênh lệch về võ công của ông ta và Trường Nhất Tiếu ít nhất là một bậc. Chỉ cần không lơ là, thì lẽ ra ông ta phải khống chế được đối phương một cách dễ dàng hơn như thế này mới là bình thường. 

 

Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì vậy? 

 

Cơ hội chiến thắng rõ ràng thuộc về ông ta. Vẫn luôn như vậy. 

 

Nhưng chuyện này hoàn toàn không thể gọi là chiến thắng. Chỉ cần nhìn vào đầu ngón tay run rẩy, hơi thở gấp gáp đến mức phổi và máu tuôn ra, thì không thể gọi là chiến thắng được. 

 

Những người nhìn thấy bộ dạng này sẽ nghĩ như thế nào? Ông ta phải nói gì về máu đang chảy? 

 

"Cái..." 

 

Sự căm ghét, thù hận và phẫn nộ không thể kiềm chế lại bùng cháy. 

 

"Bá Quânnnnnnnnn!" 

 

Từ miệng Pháp Chỉnh nổ ra tiếng sư tử hống làm rung chuyển địa trục. 

 

Đó là tiếng sư tử hống khủng khiếp đến mức ngay cả sức nóng của chiến trường cũng bị đóng băng trong giây lát. Những đám mây bụi bay lên cũng nhanh chóng bị khí thế đó đẩy ra. 

 

Không có lý nào mới cỡ này mà hắn đã chết. 

 

Tên khốn kiếp ghê gớm đó không thể chết ở mức này được. Vì vậy, chắc chắn chính tay ông ta phải kết thúc… 

 

“U, ục!" 

 

Trong khoảnh khắc đó, Pháp Chỉnh cảm thấy buồn nôn dữ dội và ngậm miệng lại. Ông ta lập tức thấy chao đảo. 

 

'Độc( )'?' 

 

Đây rõ ràng là triệu chứng bị trúng độc. 

 

Nhưng rốt cuộc là khi nào? 

 

“Ư…” 

 

Ánh mắt Pháp Chỉnh lướt qua cơ thể của mình. Một phía tăng bào lẫn lộn máu và mồ hôi đã bị nhuộm đen. 

 

"Chuyện này…..” 

 

Một lúc trước, ngón tay của Trường Nhất Tiếu đã đâm xuyên qua hông ông ta. Y phục ở vị trí đó nhuộm màu tím đậm. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hắn đã nhét độc vào người Pháp Chỉnh. 

 

"Trò tầm thường…" 

 

Pháp Chỉnh nghiến răng. 

 

Đối với một cao thủ có nội lực thâm hậu như ông ta, chất độc chỉ khiến nội lực tiêu hao một chút trong khoảnh khắc. 

 

Pháp Chỉnh ngay lập tức xoay chuyển nội lực và thiêu đốt chất độc đang chảy trong cơ thể. 

 

Nhưng mà... 

 

‘Nó không biến mất ư?’ 

 

Chất độc đang chảy trong cơ thể của ông ta dù có thiuê đốt thế nào thì nó cũng lại xâm chiếm cơ thể. Đó là việc không thể hiểu được. 

 

Hai mắt của Pháp Chỉnh run rẩy như động đất. 

 

“Chuyện… gì…..” 

 

Pháp Chỉnh theo phản xạ nắm lấy hông của mình. Ông ta lập tức cảm giác có vật lạ mà nãy giờ ông ta không cảm nhận được vì đau đớn. 

 

Nếu là vật lạ có thể cảm nhận được ở bên hông mà tay của Trường Nhất Tiếu đã đào sâu vào... 

 

‘Cái… nhẫn....’ 

 

"Chính xác." 

 

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. 

 

Tất nhiên, đó là một giọng nói có phần không phù hợp với khuôn mặt của chủ nhân giọng nói. 

 

Trường Nhất Tiếu bù xù như ma quỷ đã đứng dậy từ lúc nào và đang nhìn chằm chằm vào Pháp Chỉnh. 

 

Tà áo phía trên rách tả tơi để lộ ra nguyên vẹn phần thân trên đầy vết sẹo, và khắp chỗ trên phần thân trên đó đỏ thẫm. 

 

Máu vẫn liên tục chảy ta từ cánh tay bị gãy và bị xoắn lại ở góc độ kỳ dị. 

 

 Trường Nhất Tiếu giơ cánh tay rũ rượi đó lên như thể vết thương đó chẳng là gì, rồi dùng tay còn lại nắn xương bị gãy khắp chỗ. 

 

"Đó là..." 

 

Rắc rắc. 

 

"Món đồ mà bổn quân rất yêu thích đó." 

 

Rắc rắc. 

 

Mỗi lần âm thanh dựng tóc gáy vang lên, là cánh tay đang vặn xoắn của Trường Nhất Tiếu lại thẳng thêm một chút. 

 

"Thế nào? Đó không phải là một cách hay sao?" 

 

“… Ục” 

 

Pháp Chỉnh nghiến răng. 

 

Ực! 

 

Bàn tay run rẩy của ông ta đang lục lọi cái lỗ ở bên hông. Tuy nhiên, dù chiếc nhẫn đã vướng vào đầu ngón tay nhưng ông ta vẫn không lấy được ra. Chỉ thêm đau đớn khủng khiếp. 

 

"Hừm, thì ra là ngươi đã nghĩ quá dễ dàng. Nếu dễ như vậy thì đã chẳng phải vất vả rồi đúng không?" 

 

Trường Nhất Tiếu mỉm cười nhẹ nhàng. Nụ cười hiện trên khuôn mặt bị phá hỏng trông càng đáng sợ. 

 

"Có một cái gai trên cái nhẫn. Bổn quân sẽ để lại chất độc ở đó một thời gian. Mặc dù nó không thể làm được gì đặc biệt, nhưng nội lực sẽ tiếp tục..." 

 

“A Di… Đà Phật!” 

 


  

 

Trường Nhất Tiếu ngừng nói, lông mày lập tức uốn cong trong giây lát. 

 

Pháp Chỉnh chạm chưởng tâm vào hông ông ta, và nắm lấy chiếc nhẫn ở bên trong hông bằng Cách Không Nhiếp Vật. Không lâu sau, ông ta rút ra chiếc nhẫn không hề do dự. 

 

Rắc. Xoẹt! 

 

Trong quá trình đó, xương sườn bị gãy, một nắm thịt bị cào ra đúng theo nghĩa đen. Cảnh tượng thật kinh khủng . Đến mức Trường Nhất Tiếu cũng cau mày. 

 

"Hầy, hầy… quá khích rồi..." 

 

"Hư hư… Hộc… Trường… Nhất Tiếu…!” 

 

Hai mắt của Pháp Chỉnh nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu, vằn lên gân máu. Đó là ánh mắt của kẻ định trả thù, phó mặc mọi thứ cho oán thù. 

 

"Ánh mắt của ngươi tốt hơn nhiều rồi nhỉ?" 

 

Trường Nhất Tiếu mỉm cười vui vẻ và đi về phía Pháp Chỉnh. 

 

Cho dù tính cả vết thương kia của Pháp Chỉnh đi chăng nữa thì cho đến bây giờ Trường Nhất Tiếu vẫn là bên bị thiệt hại lớn hơn rất nhiều. Chuyện đó tuyệt đối không thể phủ nhận được. 

 

Nhưng dù sao thì điều đó cũng tốt. 

 

"Đến đúng chỗ lắm. Đây là chiến trường, đây là cuộc chiến. Bây giờ ngươi cũng đã đứng ở đây rồi. Mảnh đất mà lẽ ra người cao cao tại thượng như ngươi không thể đứng.” 

 

"Trường Nhất Tiếu!" 

 

Pháp Chỉnh đã lao về phía Trường Nhất Tiếu như thể không thể nói chuyện được nữa. Lòng từ bi và Phật pháp sớm đã bị lãng quên. Thứ dẫn dắt ông ta chỉ là phẫn nộ. 

 

Vì vậy, Pháp Chỉnh không thể nhìn thấy. 

 

Ngay khi ông ta chạy đến, Trường Nhất Tiếu đã liếc nhìn đi nơi khác. 

 

Trận chiến, à không, cuộc chiến này đang đến hồi kết. 

 

Hướng đến kết quả mà không ai có thể dự đoán trước được.