Hoa Sơn Tái Khởi Chapter 1584: Vậy rốt cuộc là ai? (4)

Chapter 1584. Vậy rốt cuộc là ai? (4) 

 


  

 

Bùmmm! 

 

Bùmm! 

 

Đầu người liên tiếp nổ tung. 

 

Ngọn lam diệm phừng phừng nguy hiểm hơn những gì mọi người thấy và chí mạng hơn những gì người ta cảm nhận được. 

 

Nó cuồn cuộn tràn cả ra ngoài phạm vi dự đoán, lướt qua mọi thứ như sinh vật sống và nghiền nát tất cả những cơ thể trong phạm vi nó đi qua. 

 

Công pháp độc môn của Trường Nhất Tiếu. 

 

Công pháp tương xứng với tên tuổi của Trường Nhất Tiếu đã kinh qua vô số trận chiến, phát huy triệt để giá trị của nó khi hắn đứng giữa vô vàn kẻ địch trên chiến trường. 

 

Kengg! 

 

Ngọn lửa phừng phừng khiến thanh kiếm đang bay đến bị văng ra. Đồng thời nó quét mạnh, đào sâu vào trái tim của đối phương. Tàn nhẫn như móng vuốt của con ác long. 

 

Xoẹttttt! 

 

Người bị xé toạc ngực ngã đổ về phía trước. Ngọn lửa không chút từ bi còn tiếp tục nghiền nát cả phía sau gáy của người vừa ngã xuống. 

 

  [custom-html]<script async src=https://pagead2.googlesyndication.com/pagead/js/adsbygoogle.js?client=ca-pub-9816197781903117     crossorigin=anonymous></script> <ins class="adsbygoogle"     style="display:block; text-align:center;"     data-ad-layout="in-article"     data-ad-format="fluid"     data-ad-client="ca-pub-9816197781903117"     data-ad-slot="5200512987"></ins> <script>     (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); </script> [/custom-html]

 

Bập bùng! 

 

Ngọn lửa rung rinh và lan rộng trong niềm khoái lạc. 

 

"Trường Nhất Tiếuuuuu!” 

 

Khoái kiếm nhanh như tia sét hướng về phía khuôn mặt của Trường Nhất Tiếu. 

 

Nhưng Trường Nhất Tiếu dù nhìn thấy thanh kiếm đó, cũng vẫn thản nhiên cúi đầu và tiến lên phía trước một bước. 

 

Bụp! 

 

Bàn tay to lớn nắm lấy khuôn mặt của người vừa vung thanh kiếm. 

 

Rắc! 

 

Lực nắm cực kỳ mạnh mẽ. Trong nỗi đau gương mặt bị vỡ vụn, kiếm tu của Không Động rên rỉ như hơi thở bị tắc nghẽn, nắm lấy cổ tay của Trường Nhất Tiếu và rũ người xuống. 

 

"Khư… Khựcc...” 

 

"Hãy nhớ lấy." 

 

Rắc! 

 

Trường Nhất Tiếu thân thiện mở lời và nghiền nát hoàn toàn khuôn mặt của hắn ta. 

 

"Đối với một đối thủ mạnh hơn mình."6 

 

Phần phật! 

 

Ống tay áo của Trường Nhất Tiếu bay phấp phới. Cổ của người đang chạy về phía hắn ta đã bị bẻ gãy răng rắc ở phía đầu ống tay áo đó. 

 

Phụtttttt! 

 

Máu bắn ra tạo thành sương mù máu dày đặc xung quanh Trường Nhất Tiếu. Đó là một cảnh tượng tàn nhẫn đến mức khó có thể tin được rằng cảnh tượng đó lại xuất hiện trên thế gian này. 

 

"Thì không nên lao thẳng vào". 

 

Trong màn sương mù dày đặc đỏ rực đó, Trường Nhất Tiếu cười tươi. 

 

Bịch! 

 

Hắn đạp chân xuống đất rồi rơi xuống giữa đám người đang nhằm hắn mà lao vào. Trường bào bay phấp phới như cánh bướm đỏ thẫm. 

 

Bụpp! 

 

Nắm đấm của hắn ta vươn ra như sét đánh đã đâm thẳng vào ngực của một võ giả Bàng Gia đang vung vẩy thanh đao. Nắm đấm đẫm máu xuyên từ ngực qua lưng, nhưng võ giả Bàng Gia đó vẫn chưa tuyệt mạng và run rẩy. Trường Nhất Tiếu thì thầm vào tai hắn. 

 

“Ừm… đau lắm hả?”3 

 

Roẹttt! 

 

Có thể Trường Nhất Tiếu là một người khá nhân từ. Cánh tay của hắn vung mạnh lên phía trên, khiến cơ thể của võ giả Bàng Gia đã bị xuyên thủng đó tách làm đôi và hoàn toàn tắt thở. 

 

Máu nóng lại phun vào không khí. 

 

Roẹttttt! 

 

Tuy nhiên, những lưỡi đao điên cuồng nhắm vào hắn ta vẫn không đánh mất khí thế dù cho đã nhìn rõ cái chết trước mắt. 

 

Ngược lại, năm thanh đao được dồn hết nội lực đồng thời cùng lao vào tựa hồ như sẽ xé xác Trường Nhất Tiếu ra ngay lập tức. 

 

Keng! Kengggg! 

 

Những đao kiếm va chạm với cổ tay của Trường Nhất Tiếu, chính xác là va chạm với những đồ trang sức hắn đeo và văng ra ngoài. Cổ tay với đầy bắp thịt rắn chắc đã dễ dàng chặn được thanh đao to và nặng gấp đôi cánh tay của hắn. 

 

"Chết đi!" 

 

Tuy nhiên, những đao tu của Bàng Gia và những kiếm tu của Không Động vẫn không rút lui. Con người mang tên Trường Nhất Tiếu đang đứng trước mặt quá hấp dẫn để họ có thể rút lui. Giống như một loại trái cây chín mọng,  sắp rụng xuống ngay lập tức. 

 

Hàng chục võ giả nghiến răng lao về phía Trường Nhất Tiếu giống như những người điên mất hết lý trí. 

 

Khóe miệng của Trường Nhất Tiếu nhếch lên một cách tàn nhẫn. 

 

'Vẫn chưa đủ’ 

 

Phaaaaa! 

 

Trong khoảnh khắc đó, hàng chục tia thiểm điện vươn ra từ đầu ngón tay của hắn. 

 

"Khựcc!" 

 

"Áaaaa!" 

 

Cú va chạm như khi có thứ gì đó xuyên qua cơ thể và khuấy đảo bên trong. Người bị thủng đầu tuyệt mạng ngay tại chỗ, người bị xuyên thủng thân thể thét lên thảm thiết trong nỗi đau không thể chịu đựng.2 

 

Thứ gì đó khoét sâu vào bên trong cơ thể, quay cuồng ác liệt và khuấy đảo mọi thứ bên trong. 

 

Keng! 

 

Cuối cùng, những thứ xuyên qua cơ thể đã bắn vào tảng đá trên mặt đất và vọt lên. Nhìn thấy những chiếc nhẫn lấp lánh được bao phủ bởi máu và thịt, tất cả mọi người như mất hồn trong khoảnh khắc. 

 

"Phải như thế này chứ!" 

 

Roẹtttt! 

 

Trường Nhất Tiếu hét lớn và vung vẩy tay dữ dội theo phương ngang. 

 

Ở đầu móng tay dài, xuất hiện thép thô hệt như móng vuốt của loài ma quỷ, ngay lập tức xé toạc thân thể của những người đang vật lộn trong đau đớn. 

 

Những mẩu thịt bắn ra tung tóe, máu đỏ tanh phụt khắp nơi. Trường Nhất Tiếu người phủ đầy dấu vết  của cái chết và sự tàn sát man rợ, bật ra một tràng cười cuồng điên như thể không thể nhịn được. 

 

"Hahahaha! Hahahahahahah! Giống như những con lợn con bị giết mổ vậy! Ahahahahahaha! Nữa nào! Lại đây nữa đi! Nhanh lên!" 

 

Võ công kỳ dị mà không ai có thể tưởng tượng được. 

 

Sự tàn nhẫn tuyệt đối không để cho đối phương đường sống.3 

 

Sự chế giễu và cười nhạo liên tục. 

 

Mọi thứ của Trường Nhất Tiếu, bao gồm cả sắc phục không cho phép ai rời mắt khỏi hắn. Một khi nhìn vào hắn, thì người đó chỉ có hai lựa chọn. 

 

Hoặc là chết bởi cuồng khí của hắn, hoặc là tự tay giết Trường Nhất Tiếu để cắt đứt cuồng khí cứ liên tục lan ra như ngọn lửa đó. 

 

Võ giả Bàng Gia bị lây nhiễm cuồng khí của Trường Nhất Tiếu, vung đao về phía hắn. Không, có lẽ thực tế thứ trong mắt hắn ta là nỗi sợ hãi. 

 

  

 

Nỗi sợ hãi của một kẻ không thể chạy trốn, cũng không còn cách nào khác ngoài việc phải tiến lên phía trước khi đối mặt với vách đá dài vô tận. Cảm giác ảm đạm, tuyệt vọng đó. 

 

"Hưaaaaaaaa!" 

 

Võ giả Bàng Gia đột ngột phi đao. 

 

Keng! Roẹt! 

 

Tuy nhiên đã xảy ra kết quả ngoài dự đoán. 

 

Thanh đao của hắn tránh được đồ trang sức của Trường Nhất Tiếu và chém vào cánh tay hắn ta. 

 

Tất nhiên, đó chỉ là một vết thương ngoài da. Nhưng sự thật là thanh đao của hắn ta đã gây ra vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy được trên cơ thể của Trường Nhất Tiếu và khiến hắn chảy máu đỏ tươi. 

 

“A... a?” 

 

Rắc! 

 

Ngay sau đó, thanh đao đâm vào cánh tay hắn lập tức vỡ ra thành từng mảnh cùng với âm thanh kim loại sắc bén. Lưỡi đao bị vỡ ra cắm thẳng vào cổ của nam nhân. 

 

Cái chết không khác nhiều so với những người đã chết dưới bàn tay của Trường Nhất Tiếu, nhưng đồng thời cũng là cái chết hoàn toàn khác. 

 

Nhất kích đó lưu lại trong mắt tất cả mọi người ở đây. 

 

Ít nhất, nếu là người mang họ Bàng ( ) thì sẽ nhớ tên của người đã để lại một vết thương trên người Trường Nhất Tiếu kia. Đây chính là danh dự! 

 

Ngọn lửa lại bùng lên trong lòng những người đang dần chìm vào tuyệt vọng ảm đạm. 

 

"Ồ ồ ồ ồ!" 

 

Những người nâng cao dũng khí… à không, dục vọng đảo mắt và lao vào Trường Nhất Tiếu. 

 

Kiếm và kiếm rồi lại kiếm. Đao và đao, rồi lại đao! 

 

Thứ chất chứa trong vô vàn đao kiếm đó chỉ là ác ý Thứ mà Chính Phái luôn gào thét tránh xa, nhưng vẫn đeo bám dai dẳng và vô cùng hấp dẫn đối với họ.. 

 

“Được rồi.” 

 

Trường Nhất Tiếu nhìn những sản phẩm của ác ý đang bay về phía mình với vẻ mặt méo mó. Khuôn mặt vô cùng thích thú, đồng thời cũng vô cùng ghê tởm. 

 

"Không phải như thế này." 

 

Thịch! 

 

Hắn bước lên một bước, đồng thời những đồ trang sức bị văng ra đồng loạt quay trở lại. Xuyên thủng cơ thể của những kẻ tấn công hắn ta như xuyên qua một tờ giấy. 

 

"Khư ặcccc!" 

 

Trên thân người xuất hiện một lỗ to bằng nắm đấm. Tiếng la hét khủng khiếp vang lên khắp chốn. Máu phun ra như pháo hoa bắn tung tóe trên khuôn mặt trắng bệch của Trường Nhất Tiếu. 

 

"Ưaaaaa!" 

 

Dù rùng mình trước nỗi đau, nhưng nhiều người vẫn tràn đầy độc khí, không thể từ bỏ. Thanh kiếm bay vào cứa dài trên má của Trường Nhất Tiếu, và một thanh đao to lớn xượt qua vai hắn. 

 

Tuy nhiên, biểu cảm của Trường Nhất Tiếu không thay đổi chút nào, như thể hắn không hề cảm thấy đau đớn. Hắn chỉ cười với vẻ mặt đầy cuồng khí. 

 

Những người lao vào rồi ngã xuống, những người sụp xuống trong đau đớn, những người quên mất mình đang làm gì và bị cuốn đi. 

 

Tất cả họ bị trói buộc như một cục thịt và dồn về phía Trường Nhất Tiếu. 

 

"Hahaha!" 

 

Trường Nhất Tiếu bật cười. 

 

Đây là Chính Phái đã luôn chỉ trích và cười nhạo Trường Nhất Tiếu. Những con người giỏi giang ngồi trên cao kia và cười nhạo thế giới trần tục đang oằn oại. 

 

Bụp! 

 

Bàn tay của Trường Nhất Tiếu nắm lấy khuôn mặt méo mó của kẻ thù. 

 

Sao họ lại không biết nhỉ? 

 

Rằng họ có thể cao cao tại thượng nhìn xuống tất cả như vậy, chỉ vì họ đã có được mọi thứ họ muốn. 

 

Nếu bọn họ cũng nảy sinh thèm khát, thì họ cũng không khác gì những con sâu bọ bẩn thỉu của thế gian. 

 

Phần phậtt! 

 

Mép tay áo của Trường Nhất Tiếu lia theo chiều ngang nổi lên một luồng gió mạnh khủng khiếp. Tay áo chia đôi thế giới một cách công bằng đã xẻ đôi những người bao quanh hắn ta. 

 

Trong lúc đó, Trường Nhất Tiếu vẫn chăm chú quan sát. 

 

Ánh mắt sôi sục căm ghét trong nháy mắt chuyển sang trống rỗng. Ánh mắt của những người không thể chấp nhận rằng số phận của họ chỉ có thể vùng vẫy và chết ở nơi này. 

 

Oán hận, trống rỗng, sợ hãi, buồn bã. Mỗi người đều có một cảm xúc khác nhau. 

 

Nhưng một góc nơi tất cả những ánh mắt đó vẫn chứa đầy tham vọng không thể từ bỏ. 

 

Trường Nhất Tiếu đã nhìn thấy vô số lần và sau này cũng vẫn sẽ còn nhìn thấy. Có lẽ những gì hắn ta nhìn thấy sẽ không bao giờ thay đổi. 

 

Vô số người đã ngã xuống, đôi chân mang giày lụa đỏ chậm rãi giẫm lên không gian trống. Bàn chân đó  thản nhiên giẫm lên những người đã nguội lạnh và cứng lại . 

 

Chỉ đơn giản là bước để tiến lên phía trước. 

 

Tuy nhiên, những người khác có thể cảm nhận được thông qua bước đi đó. Sự tàn nhẫn khi đối xử với người chết như một miếng thịt không hơn không kém, trái tim lạnh lẽo mất hứng thú với những thứ đã nguội lạnh, sự ung dung thoải mái của động vật ăn thịt.... 

 

“Sao lại vậy nhỉ?" 

 

Trường Nhất Tiếu từ từ giơ tay lên. 

 

Máu chảy ra từ vết thương của hắn trộn lẫn với máu của những người khác, cùng chảy xuống. 

 

Khi hắn ta đưa ngón tay lên vuốt ve má mình, dấu vết đỏ lan rộng như bị vỡ. 

 

Trường Nhất Tiếu nhìn những người đang chần chừ, rồi cười như ma quỷ. Và thì thầm. 

 

"Bổn quân ở đây. Phải nhanh chóng giết chết bổn quân mới được chứ. Đây là điều các ngươi muốn mà.” 

 

Khoảnh khắc đó. 

 

Vúttttt! 

 

Hàng chục bóng đen nhảy vọt lên phía trên của những người đang tụ tập lại. Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu lóe lên màu sắc khác lạ trong khoảnh khắc. Những người này khác. Họ không phải đám tầm thường mà nãy giờ hắn đối phó. 

 

"BÁ QUÂNNNNNN!" 

 

Đao khí đỏ rực và kiếm khí lam sắc dữ dội hướng về phía Trường Nhất Tiếu. 

 

Trường Nhất Tiếu nhanh chóng lùi lại phía sau thay vì đối đầu. 

 

Kenggggggg! Kenggggg! 

 

Khí tức phóng tới cào nát chỗ đất mà Trường Nhất Tiếu vừa đứng, chỉ những thi thể nằm ngổn ngang là bị cuốn đi một cách tàn nhẫn. 

 

"Ha?" 

 

Đôi mắt của Trường Nhất Tiếu phát sáng trong giây lát. 

 

Vèooooo! 

 

Những chiếc nhẫn vừa được thu hồi của hắn ta một lần nữa bay như xé toạc không trung. 

 

Keng! Keng! keng! 

 

Nhưng lần này đối thủ cũng không tầm thường. Những quân tinh nhuệ của Không Động và Bàng Gia đã biết được thủ pháp của Trường Nhất Tiếu, đánh bay những chiếc nhẫn như thể họ đã dự đoán trước. 

 

Tuy nhiên, những trưởng lão của Không Động sử dụng kiếm cũng vẫn bị đẩy lùi lại bởi dư lực đó. So với đao, thì kiếm nhẹ hơn nên đó là điều không thể tránh khỏi. 

 

Nhờ đó, những quân tinh nhuệ của Bàng Gia nhanh chóng lao vào Trường Nhất Tiếu như con hổ. 

 

Đúng khoảnh khắc hai mắt của Trường Nhất Tiếu bùng lên sát khí lạnh lẽo! 

 

Bùmmm! 

 

Bất thình lình, cơ thể của Trường Nhất Tiếu cứ thế bị văng ra phía sau. 

 

"Hộc!” 

 

“Gì, gì cơ?” 

 

Những quân tinh nhuệ của Bàng Gia đang lao vào, hoảng hốt và khựng lại tại chỗ. 

 

Thứ xuất hiện sau cú va chạm bất ngờ là quyền chưởng ánh hoàng kim. 

 

  

 

Tốc độ phóng đến nhanh tới mức khiến Trường Nhất Tiếu trông giống như bị văng ra, đó là quyền chưởng chứa đầy Phật quang đặc trưng của Thiếu Lâm. 

 

"A DI ĐÀ PHẬT!" 

 

Lời niệm Phật hùng hồn vang ra làm rung chuyển cả mặt đất và bầu trời. 

 

Ngay sau đó, một người từ từ hạ xuống đúng nơi mà Trường Nhất Tiếu đã đứng. 

 

“Phương, Phương Trượng!” 

 

"Phương Trượng!" 

 

Cả những người sợ hãi và lùi lại, cả những người định tranh thủ cơ hội xông lên đều giật mình và nhìn vào Pháp Chỉnh. 

 

Tuy nhiên, Pháp Chỉnh thậm chí không để ý đến họ mà chỉ quan sát Trường Nhất Tiếu. Ánh mắt ông ta nặng nề và tối tăm. 

 

"Bá Quân hãy dừng tay lại". 

 

Đó là một cảnh tượng rất không tự nhiên. 

 

Trên nền đất đẫm máu đỏ thẫm, thi thể và binh khí lẫn lộn, Trường Nhất Tiếu ngã nằm trên đó. Thực sự là không phù hợp chút nào. 

 

"Ha..." 

 

Ngay sau đó, một giọng nói mệt mỏi phát ra từ miệng của Trường Nhất Tiếu. 

 

Hắn ta từ từ dựng người dậy và kéo một chân ngồi lên. Với tư thế chậm chạp, hắn nhìn Pháp Chỉnh đứng phía trước và mở miệng. 

 

"Chuyện này..." 

 

Một dòng máu chảy xuống từ khóe miệng. 

 

"Ngươi không thấy mất mặt à?" 

 

Sát khí lóe lên trong đôi mắt của Trường Nhất Tiếu. 

 

Pháp Chỉnh – Phương Trượng Thiếu Lâm. 

 

Trường Nhất Tiếu – Bang Chủ Vạn Nhân Phòng. 

 

Đó là khoảnh khắc hai người chạm trán trực diện trên mặt đất nhuốm máu.