Hoa Sơn Tái Khởi Chapter 1580: Vậy thì hãy thử đến mà lấy đi. (5)

Chapter 1580. Vậy thì hãy thử đến mà lấy đi. (5)


 

"A DI ĐÀ PHẬT!"

Tiếng niệm Phật hùng hồn xen lẫn tức giận bùng nổ.

Khí thế tuôn trào từ những vị hòa thượng Thiếu Lâm chạy tiên phong khủng khiếp đến mức khó có thể nghĩ họ là Phật Tử.

Nếu là võ giả nhìn vào thì sẽ cảm thấy hùng tráng, nhưng nếu những người bình thường cùng theo Phật giáo nhìn vào thì sẽ cau mày vì thấy quá khích.

Tuy nhiên, đó thực sự là điều hiển nhiên đối với những vị hòa thượng Thiếu Lâm.

Từ Trường Giang Thảm Biến đến bây giờ, chẳng phải họ là những người phải kinh qua nhiều khổ nạn nhất trong thiên hạ đó sao. Họ đã đánh mất danh dự và từ bỏ lòng tự trọng. Thậm chí giữa các đệ tử Thiếu Lâm còn xảy ra đối đầu và chia rẽ.

Mặc dù không có việc gì do họ tự mình gây ra, nhưng họ đã phải chịu đựng sự khắc nghiệt của cái giá đó.

Và nguyên nhân của tất cả những việc đó bây giờ đang ở ngay trước mắt họ.

"Bá Quânnnnnnnnn!"

Tiếng hét của ai đó vang lên như muốn vỡ màng nhĩ.

Ánh mắt của các hòa thượng Thiếu Lâm trở nên sắc bén.

Đúng vậy, chính là kẻ đó. Là căn nguyên của vạn ác đã khiến thiên hạ rơi vào cảnh khốn cùng, cướp đi mạng sống của vô số người và thậm chí khiến cả Thiếu Lâm cũng trở thành một mớ hỗn độn!

Hắn nói họ ‘trốn tránh’.
 

Liệu Trường Nhất Tiếu có thể đoán được rằng lời nói đó tàn nhẫn với trái tim của Thiếu Lâm đến mức nào không?

Lời nói đó chẳng khác nào nói rằng tất cả sự ô nhục mà họ đã phải nghiến răng chịu đựng trong suốt thời gian qua chỉ là vô nghĩa, chỉ là sự hèn nhát. Liệu hắn có hiểu điều này có ý nghĩa gì đối với những người thuộc Thiếu Lâm không?

"Hãy tiêu diệt kẻ thù!"

Sự phẫn nộ bùng phát do câu nói “trốn tránh” lớn hơn suy nghĩ. Đến cả Pháp Giới luôn bình tĩnh dẫn dắt các võ tăng cũng không thể kiềm chế cơn giận và nâng cao khí thế.

Và giây phút nhìn thấy Trường Nhất Tiếu đang đứng nhìn họ một cách ngạo mạn, sự phẫn nộ và ý thù địch càng bùng nổ mạnh mẽ hơn.

Đúng rồi, chính là hắn ta!

Con người đó đã gây ra tất cả những điều này, hắn ta chính là một con quỷ đã đùa giỡn nhân gian bằng ba tấc lưỡi.

Ngay cả giữa đám hỗn loạn lúc nhúc những kẻ đứng sau, trường bào đỏ rực rỡ đó vẫn rõ ràng như sao Bắc Cực.

Tất cả mọi người bao gồm cả Thiếu Lâm, đều cảm thấy khát khao cháy bỏng khi nhìn thấy sắc đỏ rực rỡ đó.

Cái đầu kia!

Dù họ đã phải trải qua khó khăn nào, chỉ cần họ chém được cái đầu kia xuống thì họ có thể kết thúc tất cả những chuyện này.

Nếu vậy thì thế giới sẽ quay trở lại là thế giới mà họ biết, và Cửu Phái Nhất Bang bao gồm cả Thiếu Lâm lại có thể nhận được sự ca tụng của nhân gian.

Chỉ cần giết được con người kia…...!

Mắt của một vài hòa thượng Thiếu Lâm đỏ ngầu.

“Ô ô ô ô ô!"

Toàn thân của hòa thượng Thiếu Lâm đang chạy vị trí dẫn đầu tỏa ra Phật quang ánh hoàng kim.

Giống như hưởng ứng điều này, cơ thể của các hòa thượng Thiếu Lâm chạy phía sau cũng đồng thời lan ra Phật quang rực rỡ.

Hiệu quả của khí công Thiếu Lâm được dâng lên tới cực điểm.

Hình ảnh của các võ tăng vận hoàng bào phủ kín toàn thân bằng kim quang trông giống như đội quân hoàng kim đang lao ra trên vùng đất rộng lớn.

Cảnh tượng này chứng minh hoàn hảo cho việc vì sao Thiếu Lâm được gọi là Bắc Đẩu võ lâm giang hồ.

Nỗi khiếp sợ đối với kẻ thù, và nhuệ khí dành cho quân ta!

Đó là một cảnh tượng rực rỡ đến mức khiến cho đám Hồng Khuyển vốn hết lòng trung thành với Trường Nhất Tiếu, không màng cả tính mạng cũng phải cứng chân trong chốc lát.

Và sức mạnh của Thiếu Lâm không chỉ dừng lại ở khí thế.

“A Di Đà Phật!”

Pháp Giới nâng người lên và đánh một chưởng vào không trung. Chưởng lực phóng ra từ lòng bàn tay tạo thành hình dạng bàn tay khổng lồ trong không trung và hướng về phía đội quân đang chạy tới của Tà Bá Liên.

"Như, Như Lai!”

Rầmmm!

Những tên Hồng Khuyển đang lao vào bị trúng chưởng lực của Pháp Giới, liền phụt máu và văng ra ngoài.

“Nơi này không cần lòng từ bi! Đừng ngần ngại mở ra Sát Giới!"

“A Di Đà Phật!”

Các hòa thượng Thiếu Lâm được tiếp thêm sức mạnh, cùng nâng cao khí thế.

"Hãy đi theo Thiếu Lâm!"

Không chỉ Thiếu Lâm được cổ vũ bởi khí thế đó.

Bàng Gia và Không Động đi theo phía sau quả nhiên cũng hét lên điên cuồng khi thấy khí thế mà các hòa thượng Thiếu Lâm thể hiện.

Cửu Phái Nhất Bang.

Một cái tên không bao giờ phai mờ. Niềm tự hào có được dưới cái tên đó bây giờ đang bùng nổ trên mảnh đất này.

Mặt khác, hình ảnh của những kẻ chạy phía trước đang đối đầu với họ lại hoàn toàn khác.

Thình thịchhhhh!

Những tên Hồng Khuyển chạy như những con chó săn đuổi con mồi. Đôi mắt xung huyết và sát khí khủng khiếp vô cùng, nhưng chúng không hét lên quyết tâm của mình và cũng không cố gắng bùng nổ sát tâm đang sôi sục.

Chiến đấu. Cắn xé. Giẫm đạp và bảo vệ.

Đó là những việc hiển nhiên đối với chúng giống như hơi thở. Giống như không ai cần chuẩn bị hay làm gì đó đặc biệt để thở và ăn, bọn chúng không cần những nghi thức gì khác trước khi chiến đấu.

Có lệnh là đánh, có lệnh là giết. Dù đối phương là ai. Ngay cả khi thứ nhận được là cái chết không có giá trị.

Vì vậy, ngay cả khi nhìn thấy Phật quang trút xuống và lan rộng trên mặt đất, bọn chúng cũng không ngừng tiến công.

"Giết chúng đi."

Hai đội quân trở thành hai mũi giáo đâm xuyên vào nhau, xung đột với nhau mà không giảm tốc một chút nào.

Bốppp!

Máu phụt ra từ cơ thể ai đó bắn vào không trung như pháo hoa. Đỏ hơn cả hoàng hôn.

La Hán Quyền (羅漢拳) của Thiếu Lâm Nhất Tiết (一節) phóng ra uy lực hướng về những tên địch đang chạy tới. Quyền kình phủ kín kim quang liên tục giáng vào cơ thể của những tên Hồng Khuyển đang vung đao lao tới.

Ầmmmm!

Cú đánh nặng nề tựa như cái búa khổng lồ gõ vào chuông chùa.

Những tên Hồng Khuyển vốn định lấy mạng của các hòa thượng Thiếu Lâm trong một nhát vung đao, nhưng chúng thậm chí không kịp hét lên và bị bắn ra ngoài nhanh hơn cả tốc độ lúc lao vào.

Thứ chứa trong quyền kình đầy Phật quang là sức nặng . Không phải là đập vỡ và nghiền nát, mà là sức mạnh đẩy lùi kẻ địch bằng trọng lượng nặng nề tương đương với cuộc sống mà họ đã giữ gìn!

Tà Phái đã dùng mọi cách để nâng cao nội lực một cách bừa bãi để trở nên mạnh hơn, nhưng chính vì thế nên nội lực của Tà Phái rất thô ráp. Với nội lực đó, chúng không thể nào đối chọi được nội lực vô cùng thuần khiết của các hòa thượng Thiếu Lâm.

Khoảnh khắc lực va chạm với lực, điều áp đảo mọi thứ là mật độ chứ không phải độ lớn.

Tuy nhiên, những tên Hồng Khuyển cũng không phải cứ thế mà đạt được danh tiếng đó.

Ngay cả khi một quyền như quả cầu sắt khổng lồ đập vào ngực, tên Hồng Khuyển vẫn vung vẩy thanh đao. Không phải hướng về phía cổ của đối phương, mà là phía cổ tay của đối phương đang đánh vào ngực hắn.

Xoẹtt!

Mặc dù cánh tay được dồn nội lực cứng hơn cả thép, nhưng cũng không thể hoàn toàn chịu được đao kích chứa toàn bộ sức mạnh của tên Hồng Khuyển.

Cái giá chỉ là một vết cắt duy nhất.

Đó không phải là Nhục Trảm Cốt Đoạn, mà là Cốt Đoạn Nhục Trảm .

Vai trò của chó săn không phải là cắt đứt hơi thở của con mồi. Mà là làm con mồi bị thương và dồn ép nó.

Đúng với tên gọi Hồng Khuyển, thanh đao của bọn chúng không chất chứa thêm chút tham vọng nào khác nữa.

Nhưng dù là chó săn thành thạo đến đâu thì cũng không thể đối phó được con hổ lớn.

Những kẻ hài lòng với việc khiến đối phương bị một vết thương đã phải đối mặt với sức mạnh vô cùng to lớn.

"A Di Đà Phật!"

Nhục thể được tôi luyện trong giới luật nghiêm khắc, khổ luyện và khổ hạnh. Trong đó có quyền chưởng () của các hòa thượng Thiếu Lâm chứa đựng nộ khí đối với kẻ thù.

Áaaaaa!


 

Những tên Hồng Khuyển bị tổ huyết và văng ra ngoài.

Thiên Niên Thiếu Lâm.

Giống như Đại Bằng (大鵬) tuy ngủ cả ngàn năm, nhưng một khi dang rộng đôi cánh thì sẽ bay lên chín vạn dặm. Một khi bắt đầu lan tỏa sức mạnh đó thì Thiếu Lâm quả thật khủng khiếp.

Dù Hồng Khuyển là lũ chó săn của Trường Nhất Tiếu, và nổi danh tàn ác không chỉ trong Tà Phái mà còn trên khắp giang hồ, nhưng cũng không thể chịu đựng được sức mạnh của Thiếu Lâm.

"Dồn chúng lại!"

Rầmmmmm!

Pháp Giới bước lên mạnh mẽ và tung Thiên Phật Thủ (千佛手)!

Hàng chục, hàng trăm Thủ Cang (手鋼) mà ông ta tạo ra đã càn quét kẻ thù tựa như bàn tay của Thiên Thủ Quan Âm xua đuổi Ma La (魔羅).

Pháp Giới thổi bay hàng chục tên địch trong một lần, rồi hét lên dữ dội.

"Hãy trừng phạt lũ ác đồ, xây dựng lại đạo Phật!"

Những người bị hút hồn bởi cảnh tượng đó không phải là những nhà sư Thiếu Lâm mà là Không Động và Bàng Gia.

‘Quả nhiên Thiếu Lâm...!?’

Trước cảnh tượng sức mạnh lan tỏa trước mắt, Chưởng Phái Không Động Tông Lợi Hình liên tục run rẩy.

Mạnh quá. Mạnh áp đảo.

Với sức mạnh này, ông ta không thể hiểu tại sao họ lại im lặng cho đến bây giờ.

Tất nhiên, trận chiến bây giờ mới chỉ là bắt đầu, và hành động mạnh mẽ của Thiếu Lâm chỉ là giành lấy khí thế khai chiến.

Nhưng không phải bắt đầu là một nửa rồi sao? Họ đã giành được khí thế ban đầu của cuộc chiến khủng khiếp này, đồng nghĩa với việc đã đạt được lợi ích to lớn đến mức không thể diễn tả được.

"Chúng ta cũng không thể thua! Không được giao hết cho Thiếu Lâm!"

“Vâng! Chưởng Phái!"

Ngay cả những kiếm tu của Phái Không Động cũng tự hào là trụ cột chính của Cửu Phái Nhất Bang. Họ không thể để Thiếu Lâm giành hết công trạng.

Nhưng ở đây còn có những người khác nhanh chân hơn.

"Quét sạch đi!"

"Bàng, Bàng Gia Chủ!"

Bàng Diệp dẫn dắt các đao thủ của Bàng Gia tấn công trực diện kẻ thù với khí thế khủng khiếp.

Nếu xét về tính hiếu chiến thì trong võ lâm khó có nơi nào theo kịp Bàng Gia. Đại đao với nội lực phóng ra từ vóc dáng to khỏe từ khắp nơi rơi xuống đỉnh đầu của kẻ thù.

Xoẹtttttt!

Cùng với âm thanh ghê rợn như chiếc rìu bổ đôi thanh củi, cơ thể của kẻ địch bị chia làm đôi giống như thanh củi bị cắt ra bởi chiếc rìu và đổ xuống hai bên trái phải.

Khác với Thiếu Lâm chỉ đẩy lùi kẻ địch, đó là sát chiêu (殺招) tàn khốc không chút nhân nhượng. Không xét tới cảnh giới cao thấp, thì kết quả mà đại đao khổng lồ đó tạo ra thực sự mang tính uy áp hơn cả Thiếu Lâm.

“Ô ô ô ô!"

Thanh đao của Bàng Diệp vẽ một đường ngang. Vài tên võ giả Vạn Nhân Phòng bị đao kích đó xẻ ngang lưng. Phần thân trên bị cắt lìa, quay trong không trung và phun máu khắp nơi.

Nhất đao  quá khích, không nhìn thấy một chút điềm tĩnh thường ngày nào! Dường như ông ta đang chứng minh rằng máu của Bàng Gia đang chảy trong cơ thể mình.

Bàng Diệp gầm lên như một con hổ.

"Hôm nay ta sẽ xứng danh Thiên Hạ Đệ Nhất Thế Gia! Hãy giết tất cả bọn chúng cho ta!"

Thiếu Lâm, Bàng Gia, và Không Động.

Mỗi một cái tên đó thôi cũng là một môn phái đủ làm rung chuyển thiên hạ rồi. Sức mạnh của họ thực sự vượt quá sức tưởng tượng.

Đến cả những võ giả Vạn Nhân Phòng nổi danh tử thần ở Giang Nam cũng không dám đối đầu và vội vàng lùi lại.

Dù chúng biết rõ phía sau có Trường Nhất Tiếu.

"Ưaaaaa! Á!"

"Đi đâu! Mấy tên Tà Phái này!"

Quyền chưởng của Thiếu Lâm không từ bi với cả những kẻ đang rút lui.

Uuung!

Cách công chưởng (隔掌) tung ra liên tục đập nát nhục thân của những kẻ đang lùi lại. Thần quyền  vươn ra mạnh mẽ tới mức ngay cả những người ở khoảng cách mà quyền không chạm tới cũng bị nghiền nát.

Quả thực là khí thế đằng đằng. Cuộc chiến đang nghiêng về một hướng.

"Trường Nhất Tiếuuuu!"

Lúc đó, Pháp Giới hét lên và phóng người lên không trung.

Ông ta đã nhìn thấy nam nhân vận trường bào đỏ đang ung dung đứng ở tít xa phía sau chiến trường khốc liệt.

"Ồ ồ ồ!"

Quyền kình vươn ra từ nắm đấm bay thẳng về phía Trường Nhất Tiếu. Với khí thế như thể chỉ cần sượt qua thôi cũng đủ làm cơ thể vỡ vụn!

Tuy nhiên, Trường Nhất Tiếu chỉ đứng yên nhìn chưởng lực bay tới mà không hề động đậy lông mày.

"Thật là không biết lượng sức.”

Xích Hổ  đứng phía sau đã lập tức nhảy lên phía trước Trường Nhất Tiếu.

Kengggg!

Cùng với âm thanh chói tai, thanh đao của hắn phóng ra đao khí vô cùng khủng khiếp, và ngay lập tức xẻ đôi quyền chưởng đang bay tới.

Giống như muốn nói rằng Pháp Giới không có cửa trở thành đối thủ của Trường Nhất Tiếu.

Chắc chắn suy nghĩ đó không sai. Tuy nhiên, ở phía này cũng có một người có thể trở thành đối thủ của Trường Nhất Tiếu.

“A Di Đà Phật.”

Tiếng niệm Phật nhỏ nhẹ như tiếng thì thầm.

Trong khoảnh khắc đó, Xích Hổ cảm thấy lông toàn thân dựng đứng lên. Và hắn đã nhìn thấy.

Hình ảnh của Kim Phật khổng lồ được tạo ra như ảo ảnh giữa trận địa của kẻ địch. Như thể Đức Phật đã hiện thế.

Xích Hổ mở to mắt.

Hình ảnh của Kim Phật khổng lồ và bóng dáng của một người tạo nên hình ảnh đó đập vào mắt hắn.

"Pháp, Pháp Chỉnh!"

Trong khoảnh khắc đó, ảo ảnh của Kim Phật tỏa ra kim quang lao về phía Xích Hổ… à không, chính xác là về phía Trường Nhất Tiếu đứng sau Xích Hổ.

"Ư, aaaaaa!"

Cảm giác bị đe dọa ập đến khiến lông toàn thân dựng thẳng lên.

Tuy nhiên, thay vì tránh né, Xích Hổ dốc toàn bộ sức lực để vung thanh đao về phía Kim Phật đang bay tới.

Kengggg!


 

Tuy hắn dễ dàng chém đứt quyền chưởng của Pháp Giới, nhưng đao kích của hắn không thể nào chém được Kim Phật kia. Hắn chỉ có thể làm nó đổi hướng được một chút.

"Minh Chủ! Ngài phải tránh..."

Áaaaaa!

Kim Phật đã lao vào Trường Nhất Tiếu và gây ra một vụ nổ lớn.

"Minh, Minh Chủ!"

Hỗ Gia Danh vốn luôn bình tĩnh suốt thời gian qua, trong giây lát đã kinh ngạc và chạy đến chỗ Trường Nhất Tiếu.

Nếu hứng trọn trực diện cang khí khủng khiếp đó thì dù là Trường Nhất Tiếu đi chăng nữa…!

"Minh Chủ! Ngài có sao không, Minh Chủ!"

Hỗ Gia Danh nghiến răng chạy xuyên qua đám mây bụi ngun ngút.

Không khí của chiến trường rung chuyển mạnh làm nổi lên một luồng gió. Ngay khoảnh khắc những đám mây bụi dày đặc bị thổi đi, Hỗ Gia Danh đã đóng băng ngay tại chỗ.

Không phải hắn ngạc nhiên trước sức mạnh khủng khiếp của Pháp Chỉnh đã gây ra một vụ nổ lớn.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là Trường Nhất Tiếu vẫn đang đứng nhìn chằm chằm vào chiến trường mà không dịch chuyển dù chỉ một tấc, ngay cả khi đã nhìn thấy uy lực của cang khí giáng xuống ngay trước mắt. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn còn lạnh hơn cả cơn gió bấc thổi vào bức tường băng ở Bắc Hải, khiến cả Hỗ Gia Danh cũng bị đóng băng.

"Minh, Minh Chủ..."

Thứ mà Trường Nhất Tiếu đang nhìn không phải là Thiếu Lâm, cũng không phải Pháp Giới, thậm chí cũng không phải Pháp Chỉnh.

Hắn chỉ đang nhìn chiến trường rung chuyển. Chiến trường điên cuồng như kiếp họa đen ngòm nhuốm máu của Tà Bá Liên.

"Có vẻ…”

Khóe miệng đỏ mọng cong lên báo hiệu điều chẳng lành.

"Khá là phấn khích đấy nhỉ?"

Đôi mắt u ám của hắn ta sượt qua khí sắc xảo quyệt như một con rắn.