Chapter 1579. Vậy thì hãy thử đến mà lấy đi. (4)
Hàng ngàn người tập trung.
Dù là trong không gian rộng lớn thì cũng không lý nào lại yên lặng. Không, trái lại, nếu là nơi tập trung những người đang liều mạng chiến đấu thì phải nghe thấy tiếng reo hò vang dội mới đúng.
Nhưng ở đây không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Thứ thống trị trên vùng đất phủ ánh ráng chiều này chỉ có sự im lặng ngột ngạt và nặng nề bất thường.
Và những người tạo ra sự tĩnh lặng đó là hai người đứng đầu hai phía. Hai cường giả thống trị thời đại này.
Pháp Chỉnh.
Là Phương Trượng Thiếu Lâm với lịch sử hàng nghìn năm, và là cây đại thụ của Chính Đạo (正道) dẫn dắt Cửu Phái Nhất Bang trong nhiều thập kỷ qua.
Tuy mỗi người đều có tiêu chuẩn khác nhau để chọn ra một đệ nhất thiên hạ, nhưng không ai dám bỏ qua Pháp Chỉnh trong cuộc tranh luận về đệ nhất thiên hạ đương thời.
Và Trường Nhất Tiếu.
Là Bang Chủ Vạn Nhân Phòng, Minh Chủ Tà Bá Liên. Nhân vật kiệt xuất đã nhanh chóng tập hợp những tên Tà Phái vốn chia năm xẻ bảy lại và đạt được thành tựu vĩ đại gọi là Tà Phái Nhất Thống (邪派一統).
Tuy mỗi người đều có những đánh giá khác nhau về hắn ta và vẫn tồn tại những người nghi ngờ về năng lực của hắn, nhưng không một ai trong thiên hạ này có thể phủ nhận rằng hắn ta là đệ nhất Tà Phái đương đại.
Điều đó có nghĩa họ là những người đứng đầu thế lực lớn nhất trong thiên hạ, là hai trục dịch chuyển thiên hạ. Hai cường giả đó hiện đứng đối diện nhau ở giữa vùng đồng bằng hoang vắng.
Sự căng thẳng được tạo ra bởi sự đối lập giữa hai người đã khiến những người tập trung tại nơi này nín thở.
“… A Di Đà Phật."
Pháp Chỉnh khẽ niệm Phật.
'Trường Nhất Tiếu'
Khoảng cách xa vô cùng, nhưng hắn hiện lên trong mắt ông ta rõ ràng như thể ở ngay trong tầm với. Hình ảnh Trường Nhất Tiếu rực rỡ đến mức dị thường.
Ngay cả trước trận chiến sắp có rất nhiều người phải bỏ mạng, hắn vẫn tỏ ra vô cùng ngao ngán thờ ơ.
Pháp Chỉnh xem xét bản chất con người, nên những thứ như là sắc phục của Trường Nhất Tiếu không hề lọt vào mắt ông ta.
Pháp Chỉnh chỉ chú ý đến con người Trường Nhất Tiếu – con người mà một kẻ đã từng gặp gỡ vô số loại người như ông ta cũng hoàn toàn không thể nắm bắt nổi.
Pháp Chỉnh ngộ ra một điều mới mẻ.
Tuy đây là Trường Nhất Tiếu quen thuộc đã từng đánh nhau khốc liệt hàng chục năm qua, nhưng thực ra ông ta chưa từng đối mặt và nói chuyện như thế này.
Tiếng nói của Pháp Chỉnh đĩnh đạc vang lên một cách hùng hồn.
"Bá Quân. Ngươi còn muốn phạm thêm bao nhiêu tội lỗi nữa?"
Khoảnh khắc nghe thấy lời nói đó, đôi mắt của Trường Nhất Tiếu cong tròn như vầng trăng khuyết.
"Vì tham vọng của ngươi mà thiên hạ chìm trong đau khổ. Đã rất nhiều người mất mạng và máu đổ như mưa. Như thế vẫn chưa đủ hay sao?"
Trường Nhất Tiếu chỉ cười mà không nói lời nào, nhìn Pháp Chỉnh. Trong ánh mắt không hề hiện lên ý thù địch.
"Lão nạp khuyên ngươi. Tội lỗi mà ngươi đã gây ra không có cách nào rửa sạch được, nhưng rõ ràng là có cách để ngươi không phạm tội lớn hơn. Lão nạp hy vọng ngươi nhận ra rằng tất cả tham vọng đó chỉ là hư vô (空) và hãy thận trọng. Nếu vậy thì ít nhất ngươi cũng có thể sẽ không gây nghiệp (業) lớn hơn ".
“Phương, Phương Trượng!”
Tông Lợi Hình hoảng hốt đến mức tự động mở miệng ra.
"Ý Phương Trượng là sao? Tội lỗi mà hắn gây ra..."
“A Di Đà Phật.”
Tuy nhiên, khi tiếng niệm Phật nặng nề vang lên, Tông Lợi Hình lại bất giác ngậm miệng.
Pháp Chỉnh nhấn chìm sự phản bác của Tông Lợi Hình, rồi quay về phía Trường Nhất Tiếu chỉ trích bằng giọng nói trầm thấp hơn.
"Việc tin rằng có thể nắm được cái gì đó trong tay chỉ là nhầm tưởng của kẻ thất phu. Con người, cuối cùng đều sẽ chết với hai bàn tay trắng giống như khi mới sinh ra. Chẳng lẽ ngươi không biết nếu thứ còn lại trong tay không phải là danh dự hay tài sản mà là nghiệp (嶪) của vạn sinh (萬生) chất cao như núi Thái Sơn thì sẽ ra sao ư?"
Pháp Chỉnh làm thế bán chưởng một cách tự nhiên.
"Nếu ngươi biết đủ và muốn rửa sạch tội lỗi, Thiếu Lâm sẵn sàng giúp đỡ. Phật Pháp luôn mở cửa cho bất cứ ai. Cho dù đó là tội nhân thiên cổ đi chăng nữa."
Ánh mắt nặng nề và nghiêm túc hướng về phía Trường Nhất Tiếu.
Lời nói của Pháp Chỉnh đã khiến tất cả mọi người bàng hoàng, nhưng dù sao cũng không có ai nghi ngờ chân tình chứa trong lời nói đó. Pháp Chỉnh là một cao tăng đã cống hiến cả đời cho Phật Pháp. Ngay cả giây phút này ông ta cũng không quên bổn phận của mình.
Nhưng đáp trả lại lời nói tao nhã của lão hòa thượng chỉ là một tràng cười mỉa mai lớn.
"Ha… ha… Hahaha! Hahahahaha"
Trường Nhất Tiếu im lặng suốt thời gian qua, đã bật cười lớn tiếng.
Khác với Pháp Chỉnh tao nhã như cây đại thụ khô khốc, hình ảnh Trường Nhất Tiếu ôm bụng cười vô cùng suồng sã. Thật là một dáng vẻ quá đỗi dễ dãi đối với người đứng đầu một thế lực.
"Hầy, hầy…..."
Trường Nhất Tiếu cười một lúc lâu, rồi đưa móng tay được cắt tỉa dài lên lau mi mắt. Hắn đã cười đến mức chảy cả nước mắt.
"Xin lỗi, xin lỗi. Bổn quân không thể ngờ được nghe thuyết pháp (說法) trong tình huống như thế này. Nên hình như chuyện này không phải là lỗi của bổn quân..."
Đôi mắt cong cong của Trường Nhất Tiếu nhìn về phía Pháp Chỉnh.
Nụ cười mỉa mai rõ ràng. Cười nhạo Pháp Chỉnh, cười nhạo những người đi theo ông ta, và thậm chí cười nhạo cả đạo Phật mà Pháp Chỉnh tin tưởng và đang đi theo.
"Không phải vậy sao?"
Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu lướt qua tất cả mọi người phía bên Pháp Chỉnh.
Bây giờ gọi là Cửu Phái Nhất Bang thì có chút khiên cưỡng, nhưng dù sao thì những người này cũng vẫn bảo vệ Trung Nguyên dưới cái tên đó.
"Ngay cả khi Giang Nam nằm dưới chân bổn quân"
Khuôn mặt của những người cảm nhận được ánh mắt của Trường Nhất Tiếu đã nóng bừng lên.
"Ngay cả khi Tứ Xuyên bị đốt cháy trong tay thuộc hạ của bổn quân."
Răng rắc.
Ai đó đã nghiến răng.
"Thậm chí ngay cả khi có rất nhiều người chết ở Giang Bắc – nơi như nhà của mình, các ngươi cũng đã chỉ đứng nhìn… vậy mà bây giờ lại còn nói tới lòng từ bi và Phật Pháp..."
Giọng nói bình tĩnh nhưng thực sự đó là một lời mỉa mai gay gắt.
"Hình như là bổn quân ngu dốt thì phải? Vì bổn quân thấy Phật Pháp mà bổn quân biết và Phật Pháp mà các ngươi thảo luận khác nhau quá.”
"Bá Quân."
"Để xem, Đức Phật sẽ nghĩ gì? Chẳng phải ngài sẽ vui vẻ hơn với những kẻ đần độn chạy ngay đến cứu người ở Giang Bắc hơn là các ngươi chỉ biết bàn luận về từ bi và Phật Pháp bằng miệng sao? Hả?"
Hắn nói tới Thiên Hữu Minh.
Trường Nhất Tiếu biết. Bây giờ điều mà bọn họ, điều mà Pháp Chỉnh không muốn nghe nhất là gì. Bây giờ họ đang theo đuổi điều gì.
Ánh mắt của Pháp Giới chạm vào lưng Pháp Chỉnh, rồi từ từ nhìn xuống cánh tay ông ta.
Lưng của Pháp Chỉnh bình tĩnh như thường lệ, nhưng bàn tay nắm chặt tràng hạt dài được dồn đầy lực và khẽ run lên.
Sự run rẩy nhỏ tới mức chỉ Pháp Giới đứng ngay sau mới có thể nhìn thấy, cũng giúp ông ta đoán được nội tâm của Pháp Chỉnh bây giờ.
“A Di Đà Phật.”
Nhưng dù nội tâm của ông ta như thế nào, thì lời niệm Phật tuôn ra vẫn rất thành kính.
"Rõ ràng là chúng ta cũng thiếu sót. Nhưng tất cả những nguyên nhân đó không phải là do chúng ta mà là do ngươi. Lão nạp sẽ nói lần cuối. Nếu ngươi muốn dừng lại thì hãy làm ngay bây giờ."
“Bây giờ ư?”
Giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng đập vào tai tất cả mọi người. Nhỏ nhưng rõ đến mức kỳ lạ.
"Nếu bổn quân biết thỏa mãn và dừng lại tại đây… thì điều gì sẽ xảy ra nhỉ? Ngươi có thể để bổn quân đi như thế này không?”
Đôi môi đỏ mọng của Trường Nhất Tiếu xoắn lại.
"Không, chắc không đâu. Ngươi không thể làm thế. Vậy thì ngươi sẽ làm gì nào? Ngươi sẽ tử tế dẫn bổn quân đi, rồi cắt đứt gân mạch tứ chi và nhốt bổn quân trong ngục tù dưới lòng đất? Bổn quân sẽ phải nghe kinh Phật chán ngấy mà các ngươi ngâm nga cho đến ngày chết và mục rữa trong ngục tù ẩm mốc.”
"Bá Quân."
"Chậc chậc chậc."
Trường Nhất Tiếu lắc đầu tựa hồ chán ghét.
"Cứ nói mấy tên Thiếu Lâm từ bi. Nhưng đến cả những con quỷ dưới địa ngục cũng không tàn nhẫn như vậy, thà nói rằng Tà Phái nhân từ còn đúng hơn. Chẳng phải bọn ta giết người nhanh gọn không đau đớn sao?"
"Đó là cách duy nhất để ngươi trả giá cho những tội lỗi mà ngươi đã gây ra".
"Hahaha."
Trường Nhất Tiếu bật cười.
Không lâu sau, gương mặt trắng trẻo bắt đầu phủ đầy quỷ khí xanh lè.
"Bổn quân không phải là kẻ yếu đuối vậy đâu. Buồn nôn quá nên bổn quân không thể nghe thêm được nữa".
Trước khí thế thay đổi hoàn toàn, Pháp Chỉnh cũng tạm thời nín thở.
"Sám hối ư… các ngươi có tò mò không?"
Ánh mắt lạnh lẽo đến mức tê cóng xuyên qua lão tăng.
"Ở đây ai là người không muốn bổn quân sám hối nhất. Ai là người tha thiết mong muốn cuộc chiến này không kết thúc một cách vô ích nhất. Ai là người trốn sau chiếc mặt nạ vớ vẩn mang tên đạo Phật để theo đuổi ham muốn mãnh liệt của bản thân mình nhất".
"Trường Nhất Tiếu!"
Tiếng gầm rống tức giận phát ra từ miệng Pháp Chỉnh.
"Kiềm chế… Đó là một lời biện minh rất hay. Trông có vẻ hợp lý và tuyệt vời. Nhưng ngươi phải biết một điều. Ngươi có biết sự nhẫn nại mà không phải chịu đựng đau khổ được gọi là gì không?"
Đôi mắt của Trường Nhất Tiếu nhìn dữ dội như xuyên thủng Pháp Chỉnh, và những người đứng sau ông ta.
“Trốn tránh.”
Hai chữ đó đã khiến khuôn mặt của Pháp Chỉnh nóng bừng lên.
"Thật kỳ lạ. Các ngươi không phải trả giá gì mà, tại sao lại gọi là nhẫn nại được? Các ngươi chỉ giương mắt lên nhìn thôi. Vậy mà bây giờ các ngươi làm như đấy là quyết định cao cả lắm, đứng trước mặt bổn quân mà nói những lời nhảm nhí. Giống như mong muốn có ai đó nhận ra mình."
"Yêu thuyết (妖說) đó!"
"Xấu xa."
Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu nhìn Pháp Chỉnh chứa đầy sự căm ghét như đang nhìn loài côn trùng. Pháp Chỉnh khẽ cắn môi và đón nhận ánh mắt đó.
“Hèn hạ.”
Trường Nhất Tiếu cười. Ánh mắt vẫn tỏ rõ sự khinh miệt.
"Nhưng... dù vậy bổn quân cũng không ghét ngươi, hay các ngươi. Con người vốn dĩ đã rất xấu xa và hèn hạ rồi mà, phải không?”
Trường Nhất Tiếu cười tươi. Một nụ cười không chút u tối như đứa trẻ lan rộng khắp khuôn mặt.
"Để bổn quân chỉ cho ngươi cách dễ hơn nhé?"
Trước câu hỏi của Trường Nhất Tiếu, khuôn mặt của Pháp Chỉnh thoáng vẻ nghi hoặc.
Trường Nhất Tiếu nói nhẹ nhàng.
"Hãy đầu hàng đi."
"Trường Nhất Tiếu!"
"Nếu vậy thì sẽ không ai phải đổ máu nữa. Bổn quân không quan tâm đến việc phải đổ máu vô ích. Bổn quân hứa. Nếu các ngươi dập đầu trước mặt và liếm chân cho bổn quân, thì bổn quân sẽ không giết bất cứ ai và sẽ hài lòng với việc "thống trị" thôi. Thế nào? Như vậy sẽ hòa bình mà không ai phải hy sinh cả."
Râu của Pháp Chỉnh run lẩy bẩy.
"Đó là một lựa chọn không khó phải không? Nếu ngươi thực sự mong muốn không ai phải đổ máu. Nhưng… Điều đó có thực sự là điều ngươi muốn không?".
Nhìn ánh mắt quỷ quyệt, Pháp Chỉnh đã cảm nhận sâu sắc.
Ở đằng kia.
Cái ác (惡) hoàn toàn không thể thuyết phục bằng bất kỳ lời nói nào. Con người như thể được tạo ra từ sự kết hợp của ác ý đang ở ngay đằng kia.
Làm sao có thể gọi người đó là con người được?
"Không, đó không phải là điều ngươi muốn. Bổn quân biết ngươi muốn gì mà. Điều ngươi muốn chính là…”
Trường Nhất Tiếu đưa móng tay lên từ từ vẽ ngang cổ hắn.
"Ở đây."
Đồng thời, đôi môi đỏ rực của hắn cong lên hết cỡ.
"Điều ngươi muốn. Mục đích của ngươi. Chiến lợi phẩm mang tên ngươi khắc ghi mãi mãi trong lịch sử Giang Hồ này. Cái tên Thiếu Lâm lại một lần nữa được vang danh trên bầu trời thiên hạ, pháp danh tầm thường đó của ngươi sẽ được lưu truyền có một không hai trong lịch sử Thiếu Lâm.”
Giọng nói không lớn, nhưng vang lên bên tai Pháp Chỉnh như tiếng sấm.
Bây giờ ánh mắt của Trường Nhất Tiếu đã dịu dàng và thậm chí không hề có chút thù địch nào.
"Hãy thử đến lấy xem."
“………”
"Hãy thử để bàn tay đó dính máu, dồn vô số người đến cái chết, hãy đánh nhau và lại đánh nhau để toàn bộ vùng đất này bị nhuộm đỏ. Nếu ngươi tha thiết mong muốn như vậy."
“A Di Đà Phật.”
Đó là kết cục đã được quyết định ngay từ đầu.
Hai cường giả cũng biết. Đối với họ, đối thoại là vô nghĩa.
Họ không phải là những người biết chấp nhận, mà là những người khiến người khác phải chấp nhận. Một người không chắc chắn về bản thân mình thì đã không thể leo lên vị trí như bây giờ.
Vì vậy, phải làm cho đối phương sụp đổ. Niềm tin, mục tiêu, thế lực và thậm chí cả tính mạng của đối phương.
"Cuối cùng thì trò chuyện cũng không có tác dụng."
"Quay lại từ đầu. Đó là một kết cục hiển nhiên."
Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu hướng lên bầu trời.
Hoàng hôn đã dày đặc hơn từ lúc nào. Giống như định che đậy dòng máu sắp đổ ra thế gian này.
"Mọi người nghe đây!"
Pháp Chỉnh đã khai hỏa cuộc chiến làm rung chuyển nhân gian.
"Chúng ta không thể tiếp tay cho hành vi tàn bạo độc ác đó nữa. Chúng ta không muốn nhìn thấy máu, nhưng sẽ không sợ nhìn thấy máu! Hôm nay tại nơi này, lão nạp và các vị. Chúng ta sẽ trừng phạt tên ác đồ kia và tìm lại hòa bình cho giang hồ!".
Tiếng sư tử hống bùng nổ như tiếng hét.
Sau đó, những người đứng phía sau ông ta lập tức toàn thân căng thẳng. Nội lực vận lên tới cực độ càn quét xung quanh.
"Nếu không phải lão nạp thì ai sẽ vào địa ngục đây! A Di Đà Phật!"
Cùng với khí thế đó, Pháp Chỉnh niệm Phật như sấm rền và đạp mạnh xuống đất.
"Hãy đi theo Phương Trượng!"
“Uuuuuuuuuu!"
Quân thế của Cửu Phái Nhất Bang như bùng nổ tất cả mọi thứ mà họ phải kiềm chế cho tới bây giờ, bắt đầu chạy về phía Tà Phái với khí thế khủng khiếp.
Giống như sóng dữ cao chót vót với quy mô tựa núi Thái Sơn đang tràn vào.
Ngay cả những võ giả vốn luôn chiến đấu không biết sợ hãi là gì của Tà Bá Liên cũng đóng băng trong giây lát.
"Hừm."
Lúc đó, bên tai chúng nghe thấy tiếng khịt mũi vô cùng bình thản của Trường Nhất Tiếu. Trong khoảnh khắc đó, những võ giả của Tà Bá Liên một lần nữa nhớ lại chúng là ai.
Trường Nhất Tiếu gõ gõ đầu ngón tay vào cằm và nói.
"Ồn ào vô ích. Đối phó tử tế với chúng. Để giúp chúng nhận ra chắc chắn rằng nơi này không còn là thế giới mà chúng tự tung tự tác được nữa."
Những kẻ phản ứng đầu tiên với lời nói đó đương nhiên Hồng Khuyển (紅犬), những con chó trung thành không biết sợ hãi của Trường Nhất Tiếu.
"Hãy bảo vệ Minh Chủuuuuuuuuu!"
Ngay khi bọn chúng chạy lên với khí thế khủng khiếp, các võ giả của Vạn Nhân Phòng và Hắc Quỷ Bảo cũng nghiến chặt răng và theo sau.
Vùng đồng bằng rộng lớn không có gì cản trở bị bao trùm bởi ý thù địch và rung chuyển như một con tàu đắm.
Mặt trời lơ lửng ở phía bên kia Tây sơn tỏa ánh sáng đỏ khắp bầu trời giống như cắt ngang bóng tối đang ùa đến.
Chính và Tà.
Cửu Phái Nhất Bang và Tà Bá Liên.
Pháp Chỉnh và Trường Nhất Tiếu.
Cuộc đại chiến duy nhất quyết định phương hướng của thiên hạ. Cuối cùng tấm màn đó cũng sắp được kéo lên.