Hoa Sơn Tái Khởi Chapter 1578: Vậy thì hãy thử đến mà lấy đi. (3)

Chapter 1578. Vậy thì hãy thử đến mà lấy đi. (3) 

 

F4YAlUmbUAAyZR0-min

  

 

Bạch Thiên nhìn thấy rõ nội dung trong bức triện thư đang được Thanh Minh mở rộng không giấu giếm. 

 

"Tà Bá Liên… Bây giờ Cửu Phái đang tấn công Tà Bá Liên á?" 

 

Giọng nói tự động run rẩy vì bàng hoàng. 

 

Thanh Minh quả nhiên cũng cắn chặt môi. 

 

"Lão..." 

 

Giọng nói cố kiềm chế phát ra từ miệng hắn. 

 

"Lão đầu trọc điên rồ này!" 

 

Lạo xạo. 

 

Thanh Minh nắm chặt triện thư trong tay và vò nát nó. Chỉ cần nhìn những mảnh vụn của bức thư bay lả tả cũng đủ hiểu tâm trạng của Thanh Minh như thế nào. 

 

Chiêu Kiệt quay lại nhìn Nhuận Tông bằng ánh mắt run run. 

 

"Có phải Cửu Phái và Tà Bá Liên sẽ xảy ra cuộc chiến toàn diện không? Lại còn là ngay lúc này?" 

 

"... Hình như là vậy. 
 

 

Tại sao tình hình lại trở nên như vậy nhỉ? Vậy thì bây giờ Tổng Bộ Thiên Hữu Minh đang hành động như thế nào? 

 

Trong đầu hắn hiện lên vô vàn câu hỏi, nhưng chẳng cái nào được giải quyết. 

 

Cuối cùng, Chiêu Kiệt cạy miệng và ngập ngừng thốt ra câu hỏi mơ hồ. 

 

"Vậy… mọi chuyện sẽ như thế nào?" 

 

"......" 

 

"À, à không… ý đệ là, nếu vậy thì ai sẽ thắng?" 

 

"Để xem… Dù thế nào thì chắc là Cửu Phái sẽ thắng thôi. Phương Trượng không thể nào hành động mà không suy nghĩ gì." 

 

"Vậy Trường Nhất Tiếu là kẻ hành động mà không tính toán à? Đồ quỷ quyệt đó đâu phải dạng vừa đâu. Nếu chỉ xét về độ xảo quyệt thì Phương Trượng làm gì có cửa so với hắn." 

 

Sự tĩnh lặng ngắn ngủi bao trùm xuống họ. 

 

Thật khó để dự đoán thắng bại ngay lập tức. Có bao nhiêu người trên thế gian này biết chính xác sức mạnh của Cửu Phái và Tà Bá Liên ở mức độ nào chứ? 

 

Hơn nữa...... 

 

'Không thể nói bên nào mạnh hơn sẽ chắc chắn thắng được.' 

 

Vì chính họ vừa mới chứng minh điều đó ngay tại nơi này. 

 

Nếu chỉ so sánh lực lượng thì họ đã đại bại và mất mạng cả rồi. Tuy nhiên thực tế người bị đâm vào tim là Hắc Long Vương, phía chia năm xẻ bảy chạy trốn là Thủy Lộ Trại. 

 

Vì thế khó có thể nói chắc chắn bên nào sẽ giành chiến thắng. 

 

Dù sao thì giây phút này chỉ có thể chắc chắn một điều. 

 

"Chúng ta phải đi thôi!" 

 

"Gì cơ?" 

 

Nghe tiếng gọi dứt khoát của Thanh Minh, Chiêu Kiệt hốt hoảng. 

 

"Chờ, chờ chút, tiểu tử này! Đệ biết đây là đâu không? Là An Huy, An Huy đấy! Dù chúng ta có chạy tới chảy mồ hôi chân thì khi đến nơi mọi chuyện cũng có thể đã kết thúc rồi. Và Cửu Phái..." 

 

Bụp! 

 

Nhuận Tông thục mạnh khuỷu tay vào hông của Chiêu Kiệt. 

 

Chiêu Kiệt giật mình quay đầu lại là lập tức ngớ người ra. Vì lúc đó hắn mới nhìn thấy gương mặt đau buồn của Tuệ Nhiên. 

 

"Tiểu, tiểu sư phụ. Ta…" 

 

"Không đâu, thí chủ." 

 

Tuệ Nhiên lắc đầu như bảo đừng bận tâm. 

 

"Tiểu tăng cũng biết rõ những việc mà Phương Trượng và những người khác đã làm. Trên lập trường của thí chủ quả rất khó để nhìn họ với ánh mắt thiện cảm." 

 

"Tiểu sư phụ..." 

 

"Nhưng tiểu tăng cũng phải đi đến đó." 

 

Tuệ Nhiên thở nhẹ ra. 

 

"Mong hãy hiểu cho tiểu tăng." 

 

"Làm gì có chuyện hiểu với không hiểu chứ. Đương nhiên là phải đi rồi." 

 

Những người đang đi ra chiến trường kia chẳng phải là sư phụ và những sư huynh đệ của Tuệ Nhiên sao? 

 

Dù là Chiêu Kiệt thì hắn cũng lựa chọn sẽ đi. Giả như họ có gây ra lỗi lầm thiên địa bất dung, dù cho chính tay hắn phải bắt họ về quỳ gối hỏi tội thì hắn cũng không thể ngoảnh mặt với họ. 

 

Bởi vậy, để Tuệ Nhiên đi là đúng. Nhưng.... 

 

"Không được." 

 

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh và nói. 

 

"Bây giờ chúng ta không thể di chuyển." 

 

"......." 

 

"Nơi này vẫn chưa được bình định hoàn toàn. Chắc con cũng biết. Nếu bây giờ chúng ta rời đi thì những tên thủy tặc vẫn còn rải rác ở đây và những tên Tà Phái đã vào Giang Bắc từ trước sẽ gây ra trò gì." 

 

Mặt Thanh Minh đanh lại. 

 

Lời Bạch Thiên nói không sai. Nếu để những tên Tà Phái lại mà rời đi thì vùng đất này sẽ trở nên hỗn loạn.  Vậy thì việc giết Hắc Long Vương chẳng còn ý nghĩa gì. 

 

Hơn nữa, chẳng phải ngay từ đầu việc họ lập đội và chấp nhận nguy hiểm để xông pha như thế này là để ngăn chặn đám tàn dư Tà Phái làm hại dân lành sao? 

 

Vì hiểu rõ những chuyện này nên Bạch Thiên đã nói như thế. Nhưng quả nhiên Thanh Minh cũng không chịu khuất phục. 

 

Ánh mắt của Bạch Thiên và ánh mắt của Thanh Minh chạm nhau trong không trung. 

 

"Sư thúc, ta..." 

 

"Con đi đi" 

 

"... Hở?" 

 

"Chúng ta không đi được, nhưng con thì có thể. Ta sẽ ở lại đây xử lý những việc còn lại. Con hãy đi Thiểm Tây đi. Ngay bây giờ!" 

 

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên với vẻ mặt hơi ngạc nhiên. 

 

Nếu là Bạch Thiên trong quá khứ thì đã hành xử khác. Hoặc là hắn sẽ ngăn cản Thanh Minh, hoặc là nhất định phải đi theo. Dù là ép buộc hay dùng uy quyền, cũng nhất định khiến Thanh Minh theo ý mình. 

 

Nhưng bây giờ thì không. Bạch Thiên đã phân biệt chính xác giữa việc bản thân phải làm và việc Thanh Minh phải làm. 

 

"Ta sẽ giữ lại Tiểu Kiệt." 

 

"Vâng? Con ạ?" 

 

"Nếu muốn chỉnh đốn tình hình ở đây nhanh hơn một chút thì cần một đứa nhanh chân." 

 

"Ơ không, sư thúc… con..." 

 

Lúc đó, Nhuận Tông đã nắm lấy sau đầu của Chiêu Kiệt và ấn xuống. 

 

"Ngậm miệng lại!" 

 

"Khưzzzzz....." 

 

Chiêu Kiệt rên rỉ với vẻ mặt không hài lòng. 

 

Tất nhiên, nếu xét tới tính cách của Chiêu Kiệt thì hắn đương nhiên muốn chạy đến chiến trường rộng lớn kia. 

 

Nhưng Bạch Thiên biết vết thương của Chiêu Kiệt không bình thường. Nếu Chiêu Kiệt với tình trạng ấy mà đi theo Thanh Minh, thì chỉ càng làm hắn vướng chân hơn thôi. 

 

"Sư muội hoặc Nhuận Tông..." 

 

"Con sẽ ở lại đây." 

 

Nhuận Tông liếc nhìn Thanh Minh. Vẫn với ánh mắt không dịu dàng như trước. Nhưng đó không phải là lý do hắn không đi theo Thanh Minh. 

 

"Vì con đến đây để làm việc đó." 

 

"... Được rồi." 

 

Bạch Thiên chuyển ánh nhìn sang Lưu Lê Tuyết. 

 

"Sư muội thì sao?" 

 

"Muội sẽ đi cùng sư điệt." 

 

"Được rồi." 
 

 

Bạch Thiên khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thực ra hắn muốn cử người đi cùng Thanh Minh nhiều nhất có thể. Vì nếu là tên liều lĩnh này thì nhất định hắn sẽ gây ra chuyện gì đó. 

 

Tuy nhiên Bạch Thiên không thể kéo dài thời gian thêm được nữa. Hắn vừa định mở miệng, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ đâu đó. 

 

"Chúng ta cũng đi." 

 

Bạch Thiên quay đầu lại. 

 

“… Cũng đi á?'" 

 

"Ở đây không còn gì để làm. Và... nghe nói là không phải chỉ có mỗi Thiếu Lâm mới gặp nguy hiểm đâu.” 

 

Bạch Thiên khẽ gật đầu khi nghe thấy lời nói của Tần Kim Long. 

 

Nếu Tà Bá Liên đang tiến về phía Bắc, thì Tông Nam cũng sẽ phải đối mặt với nguy hiểm đó. Vì vậy, không có lý do gì để ngăn cản họ. 

 

Không, ngay từ đầu họ vốn đã không cần đi đến đây. 

 

“Ừm....." 

 

Đôi môi của Bạch Thiên khẽ mấp máy. Nhưng cuối cùng hắn đã không thể nói được lời nào. Nhìn thấy hắn như vậy, Tần Kim Long nhếch một khóe miệng lên. 

 

"Tên yếu đuối." 

 

"… Gì cơ?" 

 

"Không phải nghĩ cho ta, hãy lo cho cái mạng của đệ ấy. Nếu bắt được Hắc Long Vương mà lại chết dưới đao của một tên thủy tặc tạp nham thì chắc đệ sẽ được lưu truyền trong lịch sử giang hồ là kẻ ngốc có một không hai.” 

 

"Thật là, có nói thì cũng...! Đồ chết tiệt!" 

 

Chiêu Kiệt lắng nghe, rồi thì thầm bên tai Nhuận Tông. 

 

"Lời nói đó có phải ý là hãy bảo trọng không nhỉ?" 

 

“… Hình như là vậy." 

 

"Vậy sao lại nói kiểu đó?" 

 

“… Hình như Tần Gia thường nói kiểu đó. Ngày xưa sư thúc cũng thế mà.” 

 

"Nghe cũng đúng nhỉ" 

 

"Này, yên lặng đi mấy tiểu tử kia!" 

 

Trong khi Bạch Thiên đang chĩa mũi tên về phía Chiêu Kiệt và Nhuận Tông vô tội, Tần Kim Long đã quay người không chút lưu luyến, và tiến lại gần Thanh Minh. 

 

"Chắc ngươi sẽ không nói là không được đâu nhỉ, Hoa Sơn Thần Long?" 

 

"Từ khi nào ngươi lại gọi ta là Hoa Sơn Thần Long vậy?" 

 

“Ta muốn gọi như vậy đó. Vì đó là biệt hiệu ta đặt cho ngươi mà.” 

 

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Tần Kim Long và Lý Tống Bạch theo sau hắn. 

 

"Nếu theo được thì tùy ngươi. Nhưng đừng mơ đến việc ta quan tâm ngươi.” 

 

"Ta không cần." 

 

Như vậy, Thanh Minh đồng hành cùng với Lưu Lê Tuyết, Tần Kim Long, Lý Tống Bạch và Tuệ Nhiên. Hắn liếc nhìn Bạch Thiên với vẻ mặt bồn chồn và nói. 

 

“Đi đây.” 

 

"Được rồi. Chúng ta cũng sẽ xuất phát ngay sau  khi giải quyết xong tình hình chỗ này." 

 

Thanh Minh quay người và rời đi nhanh như thiểm điện mà không trả lời. Bốn người còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo hắn ta. 

 

Bạch Thiên yên lặng nhìn 5 người rời đi trong tích tắc, đôi mắt hắn hiện lên sự lo lắng sâu sắc không thể che giấu. 

 

Bịchhhh! 

 

Thanh Minh đạp xuống đất và liên tục tăng tốc. 

 

'Phải nhanh lên!' 

 

Hắn không nhìn cũng có thể cảm nhận được những người phía sau đang khó khăn khi phải bám theo hắn, nhưng bây giờ hắn không có thời gian để điều chỉnh tốc độ cho phù hợp với họ. 

 

'Pháp Chỉnh, cái đồ lừa trọc đần độn…' 

 

Thanh Minh nghiến răng. 

 

Tại sao ông ta vẫn chưa ngộ ra vậy? Tại sao ông ta vẫn chưa thể từ bỏ niềm tin thái quá vào bản thân vậy? 

 

Dù biết rõ Trường Nhất Tiếu là người như thế nào nhưng tại sao ông ta vẫn đeo bám vào cái thứ như là Công Minh Tâm ( 功名心 ) vô dụng kia chứ? Hơn nữa, ông ta còn là Phật Tử! 

 

'Nhanh hơn nữa!' 

 

Vèoooo! 

 

Hắn đạp mạnh hơn xuống đất. 

 

Ánh hoàng hôn đỏ như máu đang từ từ lan rộng khắp nhân gian.. 

 

*** 

 

"Phương Trượng!" 

 

Nghe thấy tiếng gọi từ bên cạnh, Pháp Chỉnh nheo mắt nhìn về phía trước. 

 

Ông ta nhìn thấy những người đang ở phía đằng xa kia. Chính xác thì ông ta đã nhìn thấy nam nhân ăn vận lộng lẫy đứng đầu đám đông đó. 

 

“… Bá Quân." 

 

"Rõ ràng là Trường Nhất Tiếu!" 

 

Pháp Chỉnh chậm rãi gật đầu. 

 

Dù cách xa nhưng vẫn có thể biết rõ. Người kia tuyệt đối không phải là giả. 

 

Việc sử dụng người đóng giả r õ  ràng là một diệu kế, nhưng khi đối phương đã cảnh giác và chuẩn bị thì rất khó để sử dụng kế sách đó. 

 

Và giác quan nhạy bén của Pháp Chỉnh đã cảm nhận được rõ ràng Tà Khí  u ám mà Trường Nhất Tiếu tỏa ra. 

 

“A Di Đà Phật. Quả nhiên đúng là hắn." 

 

Một giọng nói thấp khẽ vang lên. Trong lúc đó, ánh mắt của Pháp Chỉnh vẫn dán chặt vào Trường Nhất Tiếu. Trường Nhất Tiếu ở phía đối diện kia rõ ràng cũng đang nhìn ông ta. 

 

“… May mắn là hình như chúng ta đã đến đúng lúc". 

 

"Mai phục…” 

 

"Không có." 

 

Pháp Chỉnh nói bằng một giọng đầy tự tin. 

 

Điều đó không có nghĩa là hắn ta đến tận nơi này mà không tính toán gì cả. 

 

Thế núi ở Thiểm Tây rất hiểm trở. Nếu tiến vào địa hình như vậy, rất khó để tránh mai phục của đối phương. 

 

Tuy nhiên, nơi này vẫn là giao lộ thuộc Hồ Bắc hướng về phía Thiểm Tây. Ở vùng đồng bằng rộng lớn này không có nơi nào để ẩn nấp hay giăng cạm bẫy. 

 

Điều này có nghĩa là chỉ có thể đưa ra phán quyết thắng bại cuối cùng bằng sức mạnh. 

 

Chỉ cần có thể giảm thiểu biến số thì có thể tự tin tất thắng ( 必勝 ). Riêng việc có thể giáp mặt với kẻ thù ở đây thôi cũng đã nắm được cơ hội chiến thắng rồi. 

 

Trên lập trường của Tà Bá Liên, đây hiển nhiên là một việc không may. 

 

"Vậy, chúng ta sẽ làm gì? Có tấn công ngay không?" 

 

Khuôn mặt của Tông Lợi Hình đỏ bừng. Ông ta nóng lòng muốn lao vào và chém cổ họng trắng nõn của Trường Nhất Tiếu kia ngay lập tức. 

 

Nhưng sao ông ta không làm như vậy? Tông Lợi Hình cũng hận thù sâu sắc với bọn chúng như Pháp Chỉnh vậy. 

 

Tuy nhiên, Pháp Chỉnh đã không cho phép Tông Lợi Hình hành động khinh suất. 

 

Thay vào đó, ông ta khẽ đưa ánh mắt lên trên. Hoàng hôn đã phủ xuống nhân gian. Pháp Chỉnh ước lượng thời gian và khe khẽ niệm Phật. 

 

"Đó là tên cầm đầu của Tà Phái, là kẻ dẫn dắt thế lực này." 

 

 
  

 

"… Vậy thì?" 

 

"Đến lúc phải nghe di ngôn của hắn rồi." 

 

Pháp Chỉnh từ từ tiến về phía trước. Lập tức, những người đi phía sau ông ta cũng bắt đầu bước đi theo bước chân của ông ta. 

 

Khí thế khủng khiếp giống như toàn bộ núi Thái Sơn đang dịch chuyển. 

 

Đó là một cảnh tượng cho thấy rõ Cửu Phái Nhất Bang đã nổi danh trên thiên hạ như thế nào. 

 

Thịch! 

 

Pháp Chỉnh tiến thêm một chút về phía kẻ địch, rồi bước một bước làm mặt đất rung chuyển. 

 

"Bá Quân có đó không? Phương Trượng Thiếu Lâm xin được bái kiến!" 

 

Đó là một chiêu Sư Tử Hống chứa nội lực to lớn. 

 

Đến mức ngay cả những người cùng phe cũng run sợ, nên không cần giải thích cũng đủ hiểu những người phải đối mặt với nó sẽ khiếp sợ đến mức nào. 

 

Tuy nhiên thứ đáp trả lại tiếng hét đó thực sự là một câu trả lời chậm chạp và đầy chán ghét. Nếu so với tiếng Sư Tử Hống của Pháp Chỉnh thì lời đáp trả gần như là thì thầm. 

 

"Không cần phải hét lên như vậy, vì bổn quân không điếc. Bổn quân ở đây." 

 

Bá Quân Trường Nhất Tiếu. Hắn ta từ từ bước lên phía trước. 

 

Những đồ trang sức va vào nhau leng keng, như tiếng nhạc vang lên trên vùng đồng bằng yên tĩnh.