Chapter 1577. Vậy thì hãy thử đến mà lấy đi. (2)
"Nhanh lên!"
Pháp Chỉnh hét lên hết cỡ.
"Hơn nữa! Nhanh hơn nữa! Không được chậm trễ dù chỉ một giờ!"
Khi nhìn vào bóng lưng của Pháp Chỉnh, khuôn mặt của Pháp Giới dần trở nên nghiêm trọng.
Pháp Chỉnh vừa là sư huynh, vừa là Phương Trượng. Pháp Giới đã đi theo ông ta suốt thời gian dài nhưng đây là lần đầu tiên Pháp Chỉnh trông có vẻ gấp gáp như vậy.
“Phương Trượng! Tốc độ nhanh quá. Cứ đi như vậy, thì chúng ta sẽ kiệt sức trước đi đến được chỗ kẻ thù mất!".
"Đừng có nói mấy câu yếu đuối như vậy, Pháp Giới!"
Khi nghe mấy lời lo lắng của Pháp Giới, Pháp Chỉnh bùng nổ tức giận và phẫn nộ.
“Kiệt sức? Bây giờ mấy điều đó quan trọng à! Vốn dĩ đây là chiến tranh! Đệ không biết rằng chuyện đối đầu với kẻ địch trong trạng thái hoàn hảo chỉ xuất hiện ở trong binh thư thôi sao?!"
"Nhưng....."
"Điều quan trọng hơn trạng thái hoàn hảo là không bỏ lỡ thời cơ ( 失期 )! Nếu bây giờ chúng ta để vuột mất tên đó thì không thể biết phải hy sinh bao nhiêu nữa! Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về những chuyện sau này".
Pháp Giới cắn chặt môi. Hắn cũng nghe thấy giọng nói đồng tình của Bàng Diệp.
"Đại sư. Ta cũng nghĩ Phương Trượng nói chí phải."
“… Bàng Gia Chủ.”
Bàng Diệp giậm mạnh chân xuống đất và nói.
"Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra tung tích của Bá Quân. Nếu bỏ lỡ cơ hội này để hắn ta trốn về Giang Nam thì chúng ta sẽ phải trải qua những cuộc đối đầu tồi tệ như thế này nhiều lần nữa".
Khuôn mặt của Pháp Giới tối sầm lại.
Làm sao ông ta không hiểu rằng những lời nói đó là đúng chứ.
Đến mức bây giờ ông ta không còn nhớ đã rời Tung Sơn từ khi nào. Đến mức ông ta không thể phân biệt được bản thân là hòa thượng hay tướng soái nữa.
Ông ta nhớ da diết thời kỳ đắm chìm đắm trong Thiền Pháp ở Tung Sơn.
Ông ta đã chán ngấy theo đúng nghĩa đen.. Cả cuộc chiến này, cả Bá Quân.
Nếu có thể kết thúc tất cả mọi chuyện bằng trận chiến này, và quay trở lại Tung Sơn, thì Pháp Giới sẽ là người đầu tiên đứng ra chiến đấu như Atula.
"Nhưng chuyện này quá khích rồi. Đây không phải là phương thức hành động của Cửu Phái. Bình tĩnh một chút…”
"Vậy nên càng phải làm chứ!"
“… Chưởng Phái?”
Tông Lợi Hình nhìn chằm chằm vào Pháp Giới như thể đang bức bối lắm.
"Như lời đại sư nói, đây không phải là cách mà chúng ta vẫn thường thực hiện trong thời gian qua. Cho nên chúng cũng không thể ngờ rằng chúng ta sẽ hành động như thế này."
"Chuyện đó..."
Nghe qua thì có vẻ có lý. Vì đến cả Pháp Giới là người đã ở bên cạnh Pháp Chỉnh lâu như thế cũng không ngờ rằng ông ta sẽ lựa chọn phương thức đột ngột và quá khích như vậy.
Cho dù có là Bá Quân đang hành động như thể đùa giỡn với cả thế giới đi chăng nữa thì việc dự đoán động thái này của Cửu Phái cũng chẳng phải là quá khó rồi sao?
"Cuối cùng cơ hội cũng đến. Ý ta là cơ hội chém đầu Bá Quân đó!"
Ánh mắt của Tông Lợi Hình phát sáng lạnh lẽo. Nó hoàn toàn khác với hình ảnh mà Pháp Giới đã nhìn thấy trong thời gian qua.
Thật lạ lẫm, nhưng có lẽ đây là hình ảnh thật của Tông Lợi Hình. Vì Chưởng Phái của một đại môn phái thuộc Cửu Phái không phải là vị trí có thể dễ dàng leo lên được chỉ nhờ vào những việc tốt.
Pháp Chỉnh và Bàng Diệp lặng lẽ nhìn vào Pháp Giới như thể đồng tình với lời nói của Tông Lợi Hình. Pháp Giới cảm nhận thấy uy áp trong sự im lặng đó. Cuối cùng ông ta buộc phải cúi đầu.
“… Bần tăng đã hiểu các vị nói gì rồi.”
Trong trái tim ông vẫn còn hoài nghi.
Cho dù tất cả những lời đó đều đúng thì cũng không cần thiết phải gấp gáp như vậy. Tà Bá Liên đã đi sâu vào Giang Bắc như vậy nên sẽ không dễ dàng rút quân, chẳng phải cứ thong thả dồn ép bọn chúng là được sao?
Nhưng ông ta không thể nói ra được.
Vì Pháp Giới cũng biết lý do thực sự khiến họ vội vàng như vậy.
"Bây giờ hắn ở đâu?"
"Vâng? À… Bá Quân bây giờ..."
“Không phải.”
Pháp Chỉnh đã cắt ngang lời nói của Pháp Giới.
"Ta hỏi ‘hắn’.”
Pháp Giới muộn màng nhận ra người mà Pháp Chỉnh đang hỏi là ai.
Người mà không nhất thiết phải nhắc tới vào lúc này.
“… Hoa Sơn Kiếm Hiệp hiện được xác nhận là đang ở An Huy."
"Chắc không?"
"Vâng, thưa Phương Trượng. Cả thông tin Cái Bang gửi, cả tin tức mà các trung tiểu môn phái gửi về, và cả thông tin mà tình báo của chúng ta báo về đều là như thế."
Pháp Chỉnh gật đầu một cách nặng nề. Ánh mắt ông ta lạnh lùng.
Thanh Minh bây giờ không có ở đây. Hắn sẽ nhận được tin tức ở An Huy, và dù hắn có phán đoán nhanh chóng thế nào, đưa ra chỉ thị chính xác như thế nào thì cũng không thể ứng phó nhanh hơn Cửu Phái đang bắt đầu di chuyển được.
Điều đó có nghĩa là cơ hội kết thúc cuộc chiến này đã rơi vào tay của Cửu Phái, chính xác là rơi vào tay của Pháp Chỉnh.
Không được bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này.
Chắc hắn cũng biết rằng 'Người chiến thắng cuối cùng là người chiến thắng thực sự?’
Cơ hội cuối cùng đã đến tay. Pháp Chỉnh nắm chặt tay tựa hồ quyết tâm sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, và hét lên.
"Hãy đốc thúc mọi người! Không được giảm tốc độ!"
“Vâng, Phương Trượng”
Pháp Chỉnh nhìn lại các đệ tử đang đi theo và nhìn chắc chắn về phía trước.
Thứ mà ông ta nhắm đến là cổ họng của Trường Nhất Tiếu.
Nơi ông ta hướng đến là vùng đất rực rỡ sẽ nhận được vinh quang của trăm năm tiếp theo.
***
"Theo báo cáo, những người đi đến Trường Giang đã giết được Hắc Long Vương!"
Huyền Tông đứng bật dậy. Ngay khi nghe tin tức, trong đầu ông ta hiện lên một gương mặt quen thuộc.
“Thanh, Thanh Minh! Thanh Minh đã làm chuyện đó à?"
"Không! Nghe nói Tổng Sư không tham gia vào trận chiến này. Tiểu Gia Chủ Nam Cung Thế Gia, Ngũ Kiếm, và các hậu khởi chi tú của Tông Nam đã làm việc đó ạ.”
“Trời ơi…”
Trong khoảnh khắc, Huyền Tông thẫn thờ như thể mất hồn.
Một lát sau, ông ta đột nhiên tỉnh táo lại và hỏi mấy câu hiển nhiên cần hỏi.
"Bọn trẻ! Tình trạng của chúng thế nào?"
"Nghe nói có người bị thương, nhưng may mắn là không có người tử vong. Tuy Nam Cung Tiểu Gia Chủ đã bị thương nặng nhưng nếu được điều trị thì có thể hồi phục".
"À, à."
Huyền Tông khẽ thở phào và ngồi phịch xuống.
Trong lòng ông ta bồn chồn không yên, nhưng khi nghe tin những đứa trẻ bình an vô sự, ông ta đã lập tức giải tỏa được căng thẳng.
"Hắc Long Vương… bọn trẻ đã……..."
Ông ta đã từng tưởng tượng. Cảnh tượng các đệ tử chém đầu tên ma đầu gây nhiễu loạn thế gian và được thiên hạ ca ngợi.
Không, sự thật là ông ta đã tưởng tượng vô số lần.
Ông ta đã vui và hạnh phúc biết bao nhiêu? Tự hào biết bao nhiêu?
Tuy nhiên, khi sự việc ông ta vẫn luôn tưởng tượng thực sự xảy ra, ông lại không có thời gian để nghĩ đến những cảm xúc tự hào. Ông chỉ cảm thấy nhẹ nhõm và an lòng khi những đứa trẻ bình an vô sự. Cảm giác toàn thân thả lỏng.
Ngược lại, Đường Quân Nhạc vẫn căng thẳng.
“Đã nhận được câu trả lời về tin tức mà chúng ta gửi đi chưa?"
"Vẫn chưa ạ.”
"... Vẫn chưa sao?"
"Có vẻ như báo cáo họ gửi về sau khi giết được Hắc Long Vương đã đến chỗ chúng ta trước."
Đầu ngón tay của Đường Quân Nhạc hơi run.
"Cửu Phái....."
"Bây giờ họ đang tiến về phía Tà Bá Liên. Nếu vẫn duy trì tốc độ như bây giờ thì nội trong hôm nay sẽ chạm trán."
"Ngay hôm nay..."
Đường Quân Nhạc gõ gõ mấy đầu ngón tay lên bàn.
Đó là hành động biểu hiện sự lo lắng.
"Vẫn chưa thấy họ gửi yêu cầu hỗ trợ đế chỗ chúng ta sao?"
"Họ phớt lờ tất cả những triện thư chúng ta gửi đi, chứ đừng nói tới việc hợp tác. Thông qua Cái Bang truyền đạt cũng không co tác dụng."
“Tên Pháp Chỉnh đó...”
Đường Quân Nhạc đã cắn chặt môi.
Trong thời gian qua, dù có chuyện gì đi nữa thì ông ta cũng đã không đánh mất sự tôn trọng tối thiểu và gọi Pháp Chỉnh là "Phương Trượng", nhưng giờ đây ông ta đã tức giận đến mức gọi thẳng pháp danh.
"Rốt cuộc là ngươi đang nghĩ gì vậy hả? Bây giờ..."
Đối thủ là Tà Bá Liên, thậm chí còn có Trường Nhất Tiếu. Rõ ràng biết rõ hắn không phải đối thủ dễ đối phó, vậy mà vào thời điểm này mà lại hành động vô lý như vậy sao?
Pháp Chỉnh là người thiếu suy nghĩ như vậy ư?
Người trả lời cho nỗi lo lắng của Đường Quân Nhạc không phải là Pháp Chỉnh đang ở cách đó cả nghìn dặm đường, mà là Lâm Tố Bính.
"Loại trừ hoàn toàn".
Ánh mắt của Đường Quân Nhạc hướng về Lâm Tố Bính.
"Không có gì cần suy nghĩ. Điều ông ta nhắm đến là sự loại trừ hoàn toàn. Có nghĩa là thậm chí ông ta sẽ không cho Thiên Hữu Minh cơ hội ra tay."
"Trong hoàn cảnh này ư?"
"Tình huống như thế này lại càng làm thế. Chẳng phải rất ra dáng Chính Phái sao?"
Nụ cười lạnh nhạt bày ra trên môi của Lâm Tố Bính.
Trong không khí lạnh lẽo đó, dường như Đường Quân Nhạc bị đâm sâu một nhát vào tim.
Nếu Tà Phái chết vì tham vọng, thì Chính Phái chết vì ám ảnh về danh dự và địa vị.
Nụ cười của Lâm Tố Bính như đang nói với Đường Quân Nhạc. Rằng chỉ là phương hướng khác nhau, nhưng rốt cuộc thì đều thấp hèn như nhau cả.
“Lục Lâm Vương, à không… Quân Sư.”
“Vâng”
Lâm Tố Bính nhìn vào Đường Quân Nhạc bằng ánh mắt nghiêm túc.
Đường Quân Nhạc hỏi.
"Tình hình chiến tranh... à không, cơ hội chiến thắng, Quân Sư nghĩ kết quả sẽ như thế nào nếu Tà Bá Liên và Cửu Phái xung đột như thế này?".
Lâm Tố Bính nhắm mắt lại tựa hồ đang suy nghĩ. Và khi hắn mở mắt ra, hắn đã trả lời chắc chắn như thể không còn gì để suy nghĩ nữa.
"Cửu Phái sẽ chiến thắng áp đảo."
“… Thắng áp đảo? Vậy ư?”
"Tại hạ đã suy nghĩ nhiều lần, nhưng không thể ra kết quả nào khác. Nếu cứ như vậy thì Tà Bá Liên sẽ đại bại theo đúng nghĩa đen".
Đường Quân Nhạc đã im lặng.
Tuy nhiên, Lâm Tố Bính không đợi phản ứng mà tiếp tục đưa ra ý kiến.
"Tuy là Tà Bá Liên, nhưng lực lượng tiến lên phía Bắc chỉ có Vạn Nhân Phòng với trung tâm là Trường Nhất Tiếu, và Hắc Quỷ Bảo đã mất nhiều lực lượng. Hạ Ô Môn vẫn chưa thể quay về".
“… Đúng vậy”
"Dù có đủ cả ba thế lực thì cũng không dễ dàng để đối phó với sự liên kết giữa Thiếu Lâm, Bàng Gia, và Không Động. Dù cho sức mạnh của Thiếu Lâm không đầy đủ. Vậy mà bây giờ chỉ với hai thế lực…..."
Đó là một đánh giá rất hợp lý và hiển nhiên.
Nếu một mình Vạn Nhân Phòng, Hắc Quỷ Bảo có khả năng càn quét thiên hạ thì giang hồ đã không thể duy trì ổn định lâu đến thế.
Phần lớn tiếng xấu của Tà Bá Liên đều bắt nguồn từ những việc vượt ra ngoài hiểu biết thông thường của con người mà Trường Nhất Tiếu đã gây ra trong vài năm qua.
Tuy nhiên, danh tiếng chỉ là danh tiếng.
Nếu không có cách nào để làm mới lực lượng bị thiếu hụt, Tà Bá Liên sẽ khó có thể khắc phục được thế yếu của mình.
"Nhưng Bá Quân không lý nào lại không biết điều đó phải không?"
“… Đúng vậy."
"Dù là nhanh chóng gọi Hạ Ô Môn về, hay là đặt bẫy, thì chắc hẳn hắn phải có thủ đoạn nào đó rồi mới lựa chọn tiến lên phía Bắc.”
"Tất nhiên rồi. Và có lẽ Pháp Chỉnh cũng biết điều đó".
"Ông ta biết có thể đó là một cái bẫy? Vậy mà vẫn bảo đi sao?"
"Vâng"
"Tại sao?"
"Vì phải nhảy vào cái bẫy đó thì mới có thể tóm cổ của Trường Nhất Tiếu".
"…"
"Và không phải dùng bẫy nào cũng được. Không thể dùng bẫy bắt sói để bắt hổ, và cũng không thể dùng bẫy bắt hổ để bắt rồng. ‘Biết trước và chuẩn bị sẵn thì có thể ngăn chặn được tất cả’ . Đó chỉ là lời nói kiêu ngạo của những người bàn luận về binh pháp bằng ba tấc lưỡi".
Đó là một đánh giá lạnh lùng và điềm tĩnh.
"Thế nhân ca tụng những người yếu thế về lực lượng khi họ giành chiến thắng bất ngờ là bởi vì những người dẫn trước về sức mạnh mà chiến thắng là việc rõ ràng và hiển nhiên. Vậy thì Cửu Phái có gì phải do dự chứ?"
Đường Quân Nhạc đã gật đầu một cách nặng nề. Từng lời từng chữ không có chỗ nào sai cả.
Nếu đối đầu chính diện thì phía Cửu Phái mạnh hơn. Đó là kiến thức thông thường.
Vì vậy, ở lập trường của Pháp Chỉnh, ông ta không thể bỏ lỡ cơ hội này. Nếu lần này cũng do dự để cơ hội vuột vào tay Thiên Hữu Minh hay Tà Bá Liên thì ông ta sẽ được ghi vào lịch sử giang hồ là một kẻ ngốc trong thiên hạ.
Tuy nhiên....
'Dù vậy nhưng tại sao ta lại bất an như vậy nhỉ?’
Hình ảnh Trường Nhất Tiếu cứ lởn vởn trong tâm trí.
Liệu hắn có thực sự không biết tất cả những điều này? Liệu có phải hắn ta thực sự quá tin vào kế hoạch của mình và tự nhảy vào tử địa?
Nếu thực sự là như vậy thì bây giờ Thiên Hữu Minh phải hành động như thế nào?
Đúng lúc đó.
"Báo cáo!"
Cánh cửa đột ngột mở tung ra và ai đó vội vàng chạy vào.
"Tốc độ tiến công của Cửu Phái nhanh hơn dự kiến! Với tốc độ này thì chắc là ngay lúc này hai thế lực đã chạm trán nhau...!!"
Đường Quân Nhạc đứng bật dậy.
“Ngay lúc này ư?”
Vì một chút do dự, hay phải gọi là một chút thời gian chờ đợi, Thiên Hữu Minh đã bị ‘loại trừ’.
***
"Hừm."
Trường Nhất Tiếu mở to đôi mắt lấp lánh.
Trong tầm mắt của hắn hiện lên một đám đông đang tiến lại từ phía vùng đất phẳng trải rộng xa xa.
"Kẻ địch kìa!"
"Kẻ địch đang đến!"
Những người xung quanh hắn cũng phát hiện ra nhóm người đó, lên tiếng và bắt đầu cảnh giác.
"Địch....."
Sắc phục của những người đi đầu rất nổi bật. Cà sa màu hoàng thổ.
Họ đang lao tới một cách mãnh liệt giống như Atula.
"Thiếu Lâm!”
"Là Thiếu Lâm kìa! Bọn Cửu Phái đến kìa!"
Trong giây lát, bầu không khí căng thẳng bao trùm. Ngoại trừ một người.
"Hầy, hầy...”
Trường Nhất Tiếu lắc đầu.
“Mới đó mà đã đến nơi rồi sao, có vẻ là chạy khá nhanh đấy? Chắc là mấy gã nặng mông sẽ đổ mồ hôi ròng ròng trên bàn chân mất. Không phải vậy sao, Gia Danh?"
“… Minh Chủ."
"Điều bọn chúng muốn chắc là..."
Ngón tay mịn màng trắng nõn chậm rãi sờ lên cổ.
"Chắc là cái cổ này nhỉ?"
Khóe miệng đỏ như máu đã nhếch lên một cách đáng sợ. Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt cong cong bởi nụ cười.
"Vậy thì hãy thử đến mà lấy. Tuy là không dễ dàng đâu.”
Móng tay dài đã từ từ vẽ một đường ngang trên cổ.
Một dòng máu chảy xuống từ đường màu đỏ xuất hiện sau cử chỉ đó. Giống như dự báo rằng từ bây giờ sẽ có vô số máu sẽ đổ xuống vùng đất này..