Chapter 1575. Không đơn thuần chỉ là con cáo. (5)
Không gian chìm vào trong tĩnh lặng tới rợn người.
Nhuận Tông thẫn thờ nhìn Hắc Long Vương đã ngã xuống.
Trong đôi mắt vẫn mở to dù đã chết của Hắc Long Vương, phản chiếu bầu trời xanh thẳm.
Kết cục không ai có thể tránh được - cái chết.
Kết cục dường như có thể đến với bất cứ ai đấy, cuối cùng đã tìm đến với Hắc Long Vương.
Trong trái tim của Nhuận Tông dấy lên một cảm giác khác biệt kỳ lạ.
Dù là người sùng bái Hắc Long Vương Địch Thế Quang, hay thậm chí là người chỉ trích và chửi rủa hắn thì cũng không thể phủ nhận rằng hắn là một cường giả đã một đời hiệu lệnh giang hồ.
Cuối cùng, con người như thế đã vong mạng ở nơi này.
“Ơ…..”
Phịch.
Nhuận Tông trong giây lát không biết phải làm gì, bỗng một tiếng ngồi phịch xuống đất của ai đó đập vào tai hắn.
Nhìn lại, Chiêu Kiệt đã ngồi sụp xuống ngay tại chỗ.
"Dậy ngay!"
Bạch Thiên đang ngã lăn dưới đất, ngay lập tức dựng người đứng dậy và nắm lấy vai của Chiêu Kiệt đang ngồi bệt dưới đất. Và hắn hung dữ dựng Chiêu Kiệt dậy.
"Vẫn chưa kết thúc!"
Hắn ta gầm gừ nói và ném ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh.
Những tên thủy tặc của Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại mà Hắc Long Vương dẫn tới nơi này vẫn đang nhìn chằm chằm về phía này.
Từng người từng người không phải là mối đe dọa, nhưng khi chúng tập trung lại sẽ phát huy được sức mạnh như thế nào, chẳng phải chính họ đã kinh qua tới phát ngán rồi sao.
Không thể biết được những kẻ như vậy sẽ hành xử ra sao trong tình huống này.
Vì vậy, bằng mọi cách phải duy trì sức mạnh. Dù chỉ là khuếch trương rỗng tuếch. Vì như thế vẫn tốt hơn gấp trăm nghìn lần việc quay lưng lại về phía những con thú đang bị kích động.
"Cầm kiếm lên!"
Nghe thấy giọng nói đanh thép của Bạch Thiên, mọi người vừa giải tỏa căng thẳng được một chút lập tức lại căng như dây đàn.
Những kiếm tu Hoa Sơn và Tuệ Nhiên thương tích đầy mình đứng dựa lưng vào nhau và cảnh giác nhìn xung quanh. Ý chí quyết tâm dù có chuyện gì đi nữa thì họ cũng nhất định sẽ bảo vệ phía sau của nhau.
Tuy nhiên, vốn dĩ ánh mắt của những tên thủy tặc không hướng về phía họ.
"Hắc, Hắc Long Vương…”
“… Sao có thể như vậy được”
Nhìn thi thể của Hắc Long Vương đang dần nguội lạnh, khuôn mặt của những tên thủy tặc bắt đầu trở nên trắng bệch.
Hắc Long Vương. Thực sự hắn là một kẻ thống trị tàn độc.
Ít nhất đối với những thủy tặc của Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại thì hắn là vua, là hoàng đế.
Không thể nói rằng thời đại của Hắc Long Vương là thái bình thịnh trị. Nhưng không có một ai nghĩ rằng hắn ta sẽ chết một cách vô nghĩa như vậy.
Đó là một cái chết khó tin ngay cả khi đã tận mắt nhìn thấy thi thể.
"... Làm sao đây nhỉ?"
"Chuyện đó sao lại nhìn ta… làm gì...."
“Chết, chết thật rồi hả?'"
"Báo thù..."
Âm thanh xì xào lan rộng như làn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Bối rối, phẫn nộ, sợ hãi và nhiều cảm xúc không thể diễn tả được.
Hàng ngàn người đã tập trung lại, nên cảm xúc cũng chia thành hàng ngàn nhánh.
Tuy nhiên, sự hỗn loạn này không kéo dài. Ngay lập tức, tất cả những cảm xúc của mọi người đã tập trung lại một nơi. Nó trở thành dòng nước xoáy khổng lồ mà với sức mạnh của con người sẽ không thể nào ngăn cản nổi.
Người ném hòn đá về phía đám người hệt như kho thuốc súng đó ngay trước khi nó phát nổ không ai khác chính là Bạch Thiên.
Bộp!
Bạch Thiên đá thi thể của Hắc Long Vương đang nằm trên đất.
"Sư thúc!"
"Làm, làm trò gì vậy!"
Việc lăng nhục thi thể của người chết là một trong những điều cấm kỵ . Tất nhiên đã là người thì không được làm trò đó, đặc biệt lại là người tự xưng là đạo sĩ.
Bịch!
Tuy nhiên, Bạch Thiên không có ý định lăng mạ Hắc Long Vương.
Ý định thực sự của hắn là phơi bày thi thể của Hắc Long Vương một cách trần trụi..
"Ư…”
"Híc...!"
Bộ dạng thảm hại của thi thể bị phơi bày ra khắp thiên hạ.
Ai nhìn thấy cảnh tượng đó cũng không thể phủ nhận cái chết của Hắc Long Vương. Đôi mắt của những tên thủy tặc bắt đầu run rẩy.
Bạch Thiên nhẹ nhàng nhặt thanh Yển Nguyệt Đao bị rơi xuống đất lên và nhắm vào đám thủy tặc.
Ánh mắt ấy lạnh lẽo tới vô cùng. Chỉ nhìn thôi cũng khiến đối phương lạnh sống lưng.
Ngũ Kiếm muộn màng nhận ra ý đồ của Bạch Thiên, đã nhanh chóng nâng cao khí thế và tiếp thêm sức mạnh cho hắn.
"Á..."
"Tất cả, chạy điiiiii!"
“Hắc Long Vương chết rồi! Hắc Long Vương!"
"Chúng, chúng ta cũng sẽ chết hết! Phải quay về Trường Giang thôi, nhanh lên!".
Đội hình cân bằng sụp đổ chỉ trong chốc lát.
Không thể ngăn chặn hoàn toàn bờ đê bị nứt vỡ. Tuy nhiên, có thể xoay chuyển được hướng của dòng nước phun ra.
May mắn thay, dòng nước chảy siết tạo ra từ sự hỗn loạn của Thủy Lộ Trại đã đổ về hướng khác chứ không phải về nhóm người của Bạch Thiên. Đó là nhờ ngọn lửa sợ hãi mà Bạch Thiên đã khơi dậy trong chúng.
"Ưaaaaaaa!"
Những tên thủy tặc dồn lại như đám mây bắt đầu bỏ chạy mà không nhìn lại phía sau.
Bộ dạng xô đẩy nhau giống như đàn cừu đối mặt với con hổ.
Bạch Thiên vẫn chưa thả lỏng mà chăm chú theo dõi tình hình, cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm và nhẹ nhàng hạ Yển Nguyệt Đao đang cầm trên tay xuống.
Phịch.
Hành động đó giống như tín hiệu, Chiêu Kiệt lại lần nữa ngồi sụp xuống. Lần này không chỉ Chiêu Kiệt. Những người nãy giờ gồng lên chịu đựng cũng lần lượt ngồi sụp xuống. Giống như sợi chỉ bị kéo căng đứt phựt, sự căng thẳng được duy trì đến giới hạn cuối cùng đã được giải tỏa.
“… Sống rồi”
“Thật tình... Ta còn tưởng chết rồi chứ.”
“Sợ quá đi”
"Mấy đứa này. Vẫn chưa được thả lỏng…”
Bạch Thiên định nói một câu nhưng đã lảo đảo trong giây lát. Hắn cắm Yển Nguyệt Đao xuống đất và cố gắng giữ thăng bằng cơ thể.
“Khưzzzz”
Bạch Thiên rên rỉ và nhìn lũ thủy tặc nằm rải rác, rồi lắc đầu.
"Bây giờ ta cũng không biết nữa."
Không còn ngón tay nào đủ sức ngúc ngoắc. Tất cả đều một bộ dạng thảm hại tới mức không thể phân định được ai hơn ai kém.
"Nam Cung thí chủ. Không sao chứ?"
“… Nhìn ta ổn lắm à?"
"Thí chủ còn có sức đùa thì chắc chưa chết rồi".
"Ta …có thể …phá vỡ..."
Tình trạng của Tuệ Nhiên bình thường nhất nên hắn chăm lo cho Nam Cung Độ Huy. Giọng nói của hắn bình thản và thản nhiên, nhưng bàn tay hắn đang bịt vết thương và truyền nội lực cho Nam Cung Độ Huy một cách nhanh chóng và chính xác.
Nhuận Tông im lặng chứng kiến cảnh tượng đó, rồi khẽ liếc về phía Chiêu Kiệt.
“Không sao chứ, Tiểu Kiệt?”
"Vâng, sư huynh."
Chiêu Kiệt chậm rãi gật đầu. Tuy nhiên, ngay cả trong lúc đó, hắn cũng không thể rời mắt khỏi thi thể của Hắc Long Vương đang nằm dài.
Giống như lo sợ rằng Hắc Long Vương sẽ đứng dậy và tấn công họ ngay lập tức.
"Chắc là chết rồi nhỉ?"
"Có lẽ vậy."
"Tên khốn gớm ghiếc..."
Dù có là mạng sống dai dẳng đến đâu thì khi bị đâm thủng trái tim cũng không thể nào sống sót được. Tất nhiên, Nhuận Tông cũng cảm thấy dường như Hắc Long Vương sẽ đứng dậy và nhảy xổ vào họ ngay lập tức.
“Không ngờ lại tốn sức đến vậy…”
Đó không phải là lời nên nói sau khi đã hạ được Hắc Long Vương lừng lẫy trong thiên hạ. Nếu ai nghe được điều đó mà chỉ trích hay trách mắng thì cũng là một phản ứng hợp lý.
Tuy nhiên, lập trường của Ngũ Kiếm lại khác.
Nếu là Hắc Long Vương với tất cả sức mạnh thì không nói, nhưng bây giờ Hắc Long Vương đã ở trong tình cảnh bị mất một bên cánh tay nên không thể phát huy toàn bộ thực lực của mình.
Vậy nên họ đã không nghĩ rằng phải vất vả như thế này mới giết được hắn.
"Vì chiến trường là nơi như vậy mà."
Tuy nhiên, cả Chiêu Kiệt lắc đầu như thể đang kiệt sức và cả Nhuận Tông đang cố gắng duy trì tư thế bình tĩnh, bây giờ mới biết.
Rằng phương hướng của chiến trường không nhất thiết được quyết định bởi sức mạnh.
‘Suýt chút nữa thì đã vuột mất hắn rồi.’
Họ đã từng đối mặt với kẻ thù mạnh hơn.
Hắc Long Vương đương nhiên là kẻ mạnh, nhưng ngay cả khi hắn còn nguyên vẹn thì cũng không đủ để so sánh với Giáo Chủ ở Hàng Châu.
Tuy nhiên, ở hắn có một điểm mạnh khác so với những cường giả mà trước giờ Ngũ Kiếm đã từng đối mặt.
Sự xảo quyệt không để ý đến thể diện, sự trơ trẽn không biết xấu hổ khi bỏ trốn, và cả khía cạnh liều lĩnh thực hiện những việc có lợi cho bản thân ngay cả khi phải trả giá đắt.
“Giang hồ gọi đó là sự lão luyện."
Có lẽ vì thế mà hình ảnh Địch Thế Quang thể hiện rất phù hợp với hình ảnh "lão luyện” mà giang hồ vẫn thường bàn luận.
Thứ đáng sợ không phải là tu vi võ công, mà chính là bản thân con người hắn.
Lúc đó, Chiêu Kiệt đã mở miệng.
“Nhưng mà...?”
"Hả?"
Hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào thi thể của Hắc Long Vương với vẻ mặt không hiểu gì cả.
“… Tại sao hắn quay lại?"
Nhuận Tông đã không thể trả lời.
Quả nhiên hắn đã nhìn thấy. Hắc Long Vương cuối cùng đã vượt qua vòng vây. Nếu cứ chạy tiếp thì Hắc Long Vương đã có thể đẩy mình vào biển người là lũ thủy tặc kia, và có thể chạy trốn.
Bọn họ khi đó đều đã bị thương nên rất khó để đuổi bắt Hắc Long Vương lại.
Tất nhiên, vết thương của Hắc Long Vương cũng nghiêm trọng, nhưng chỉ cần hắn trốn thoát thì chẳng phải vẫn có thể sống sao?
"Nhưng sao hắn lại..."
Lý do hắn quay trở lại là gì? Chiêu Kiệt nhìn Nhuận Tông như thể đang tìm kiếm câu trả lời, nhưng Nhuận Tông cũng không có câu trả lời cụ thể.
"Để xem… Ta cũng không biết. Chắc là hắn bị mất máu nhiều quá nên không còn tỉnh táo được.”
“… Hay là vậy nhỉ?"
"Được rồi, và…”
Nhuận Tông nhìn Hắc Long Vương gục ngã ở đó và bình tĩnh nói.
"Ngay cả khi hắn bỏ trốn, cuối cùng hắn cũng sẽ chết ở đây thôi. Vì sẽ có người bám theo hắn cả trăm lần, nghìn lần để giết hắn."
“Sư huynh á?”
“Để xem nào, dù không phải là ta…”
Ánh mắt của Nhuận Tông hướng về một nơi khác. Nơi có người đang nắm chặt Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương như một chiến lợi phẩm và đứng dựa cơ thể mệt mỏi vào đó.
Đôi mắt của Nhuận Tông sáng lên.
“… Nếu là con người kia thì chắc chắn sẽ làm vậy."
“……”
Chiêu Kiệt nhận ra Bạch Thiên trong lời nói của Nhuận Tông, đã gật đầu tựa hồ đồng tình.
"Chắc là vậy."
Trên môi hắn nở nụ cười nhạt.
***
Xoẹt!
"Khưzzz………..”
Tên thủy tặc bị một lỗ lớn trên ngực, sùi bọt mép. Ánh sáng trong đôi mắt tắt dần, thay vào đó là ánh mắt trống rỗng.
"Tại sao..."
Mười tám thủy trại cấu thành nên Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại. Trong đó, người có uy thế lớn nhất là Trại Chủ Xích Giao Trại Tháp Huyết Phủ Bàn Vĩ Cung. Cổ của hắn đang từ từ chúc xuống.
Thanh kiếm chịu toàn bộ sức nặng đó, bị cong nhẹ. Ngay sau đó, cơ thể không còn sức lực của hắn trượt xuống theo thanh kiếm và ngã nhào xuống.
"Khưzz…”
Hắn vẫn chưa tàn hơi thở. Trong ánh mắt hắn phản chiếu vô số thi thể. Thi thể và máu nhiều tới mức nhuộm đỏ toàn bộ khu rừng này vẫn còn dư.
Tất cả đều là những thủy tặc của Xích Giao Trại đang chạy đi để cứu Hắc Long Vương.
Tất cả bọn chúng đều đã phải bỏ mạng dưới thanh kiếm của một người đột nhiên xuất hiện.
"Làm sao... ngươi… ở đây...""
Phập!
Thanh kiếm lạnh lùng xuyên qua cổ của hắn, dù hắn đang lẩm bẩm gì đó.
Cơ thể của Bàn Vĩ Cung co giật một phát rồi tắt thở.
"Tên Tà Phái sủa ầm ĩ."
Thanh Minh liếc nhìn bộ dạng đó mà không có bất kỳ cảm xúc nào, rồi chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Từ khu rừng rậm rạp, hắn thoáng nhìn thấy vùng đất trống rộng lớn phía xa. Thanh Minh nhìn về phía xa xôi đó và lẩm bẩm.
“Con cáo con...”
Tách!
Khi thanh Ám Hương Mai Hoa Kiếm vung vẩy trên không trung, những giọt máu đang đọng trên thanh kiếm đã bay đi.
Thanh Minh nhẹ nhàng tra thanh kiếm vào vỏ, rồi xem xét xung quanh một chút và di chuyển về phía vùng đất trống trải rộng.
Nhưng không lâu sau, bước chân hắn đã dừng lại.
Thanh Minh thẫn thờ đứng ở vị trí đó như thể đang suy nghĩ về điều gì, một lúc sau, hắn lại lẩm bẩm một lần nữa.
“… Bây giờ."
Đó là một giọng nói pha trộn những cảm xúc kỳ lạ.
"Không chỉ là..."
Cuối cùng, trên môi hắn nở một nụ cười sảng khoái.
"Một con cáo con."
Bước chân của hắn nhẹ nhàng, không do dự.