Chapter 1573. Không đơn thuần chỉ là con cáo. (3)
Roẹtttttt!
Ba thanh Nga Mi Thích lưỡi bóng loáng nhằm thẳng vào Chiêu Kiệt.
Giống như để chứng minh rằng Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại không chỉ là hư danh, dù ở trên mặt đất nhưng Nga Mi Thích mà bọn chúng phóng ra cũng nhanh và sắc bén như con độc xà.
Tuy nhiên, thanh kiếm bạch sắc nhanh gấp đôi đủ để đối phó lại với cây giáo đen.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Thanh kiếm lao từ trên trời xuống giống như ngư lôi chém vào giữa ba thanh giáo khiến chúng bật ra cùng một lúc, và đâm vào ngực những tên thủy tặc.
Xoẹt xoẹt!
Thanh kiếm cứa vào cơ bắp và đâm vào trái tim tên thủy tặc, rồi ngay lập tức nhắm tới đối tượng tiếp theo.
"Tránh ra!"
Chiêu Kiệt đâm sầm vai vào cơ thể của những kẻ đã tắt thở. Vì ngay cả thời gian chờ cho đến khi những kẻ đang mất dần sinh khí đổ xuống cũng thật đáng tiếc.
Ầm!
Cơ thể bị va chạm bắn lên không trung và nảy ra ngoài. Chiêu Kiệt lấy thi thể đó làm lá chắn và chạy nhanh, hắn phóng hàng chục kiếm khí về phía đám thủy tặc đang hốt hoảng.
Xoẹtttt!
Đó là khoái khiếm khủng khiếp đến mức ngay cả giây phút bị xuyên thủng trái tim, kẻ địch cũng chưa kịp nhận thức về cái chết của mình. Giống như hắn đang chứng minh rằng biệt danh "Nhất Kiếm Phân Quang “ không phải là vô nghĩa.
"Tên khốn!"
Tuy nhiên, kẻ thù cũng không phải loại dễ đối phó.
Hàng chục sợi dây xích sắt dài bay về phía Chiêu Kiệt đang phóng về phía trước như những con rắn sống. Cái móc hung tợn gắn ở đầu dây xích phát sáng một cách đáng sợ dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
Thiết Câu Tác Loại binh khí dị hình được Tà Phái sử dụng để bắt kẻ mạnh.
Hình ảnh hàng chục Thiết Câu Tác lao về phía Chiêu Kiệt trông giống như hàng chục con độc xà đang bay về phía con hổ rơi vào hang rắn.
Tuy nhiên, Chiêu Kiệt thậm chí không để ý đến Thiết Câu Tác, hắn chỉ đánh và chạy về phía trước. Thay vào đó, Nhuận Tông đã quen với việc lao lên phía trên đầu Chiêu Kiệt, đã trải rộng kiếm khí vào không trung.
Roẹttttttt!
Trong giây lát, hàng chục kiếm khí tách ra như một cái quạt. Và thâu tóm tất cả các sợi dây xích sắt đang bay vặn vẹo.
"Ha hấpp!"
Đồng thời thanh kiếm của Nhuận Tông cũng vẽ một đường mạnh mẽ xuống dưới .
Roẹttt!
Nhất kích mạnh tới mức như đập vỡ mặt đất!
Những sợi xích sắt móc vào thanh kiếm rung chuyển như mặt hồ bị hòn đá lở khổng lồ rơi xuống. Và những tên thủy tặc không thể chịu đựng được lực xung kích đó đã bị văng ra, đập xuống đất cùng với dây xích.
"Hộc!"
Lực xung kích truyền tới khắp lục phủ ngũ tạng như khiến chúng nổ tung. Tuy nhiên, trước khi lũ thủy tặc kịp co rúm người lại trong nỗi đau đó, thanh kiếm của Chiêu Kiệt đã bay vào.
"Tiếp tục đi!"
"Vâng!"
Rất sống động.
Hắn cảm nhận rõ những đường nét trên hoa văn được khắc trên tay cầm kiếm giống như thung lũng lớn. Hắn nghe rõ hơi thở của kẻ thù lớn như tiếng sấm.
Chiêu Kiệt nhạy bén cảm giác vô cùng sắc bén, liền đổi hướng.
Roẹttt!
Kiếm kích của hắn lại được phóng ra. Kiếm kích bỏ qua phòng thủ và đặt tất cả vào tấn công.
Cây giáo bay lên điên cuồng và kiếm khí của Chiêu Kiệt giao nhau trong không trung.
Loẹt xoẹttttt!
Cùng với âm thanh tựa như tiếng cành cây trong khu rừng rậm rạp cọ vào nhau trong cơn gió mạnh, lưỡi kiếm của Chiêu Kiệt liên tục đâm vào thân thể của kẻ thù.
Tiếng la hét đầy đau đớn và cơn quằn quại giãy chết bùng nổ khắp nơi.
Đó là cảnh tượng được tạo ra bởi một kiếm khí duy nhất. Thực sự là một đòn tấn công khủng khiếp, nhưng đổi lại, Chiêu Kiệt đã không thể ngăn cản được một thanh giáo nào lao về phía hắn.
Dù vậy, trong đôi mắt của Chiêu Kiệt không có chút sợ hãi nào.
"Kìa…!”
Lý Tống Bạch đang bám theo phía sau, hốt hoảng.
"Tên tiểu tử đó lại thế nữa!"
Kengg!
Nhuận Tông đã dùng hết sức để nhảy vào. Và ngay lập tức hất văng những thanh giáo đang phi về phía Chiêu Kiệt. Chiêu Kiệt vẫn không mảy may để ý đến Nhuận Tông và vẫn lao về phía trước.
Trong khoảnh khắc, Lý Tống Bạch cảm thấy sống lưng nổi da gà.
‘Làm thế nào...’
Làm thế nào lại có thể giao phó tính mạng của mình cho người khác mà không có một chút đắn đo như thế? Nếu như vừa rồi Nhuận Tông chỉ muộn một chút thôi thì Chiêu Kiệt đã không còn là người sống rồi.
Đó là niềm tin không thể nào có khi tinh thần tỉnh táo. Con người liệu có thể tin tưởng ai đó trong hoàn cảnh này được không?
Và sức mạnh mà mối quan hệ tin tưởng nhau đó tạo ra quả là to lớn.
"Á á á!"
"Khự!
Khu rừng chỉ được tạo thành từ con người và ác ý đã biến mất như thể gặp phải ngọn lửa rừng.
‘Khực!’
Khuôn mặt của Lý Tống Bạch tự động nhăn nhúm.
Những người đi trước đang hạ gục kẻ thù, hắn ta chỉ bám theo và chạy. Không phải vì hắn thiếu kinh nghiệm hơn họ. Chỉ là hắn không kịp phản ứng với sức bộc phá mà họ đang thể hiện.
Nhưng ngược lại, hắn đã nhìn thấy hy vọng.
‘Nếu cứ như thế này!'
Lần này thật sự Hắc Long Vương!
Đúng khoảnh khắc Lý Tống Bạch ôm hy vọng và nhìn về phía trước.
"Hứ!"
Hắc Long Vương nhìn thấy Chiêu Kiệt và đám đông đó đã cười nhạo và nhảy vọt ra phía sau.
"A..."
Lý Tống Bạch mở to hai mắt.
Đối phương xông đến thì rút lui. Đó là một cách ứng phó hiển nhiên.
Nhưng ngay lúc đó, Lý Tống Bạch đã cảm nhận được. Hành động rút lui bất quá chỉ là chạy trốn đó, nói không chừng là một chiến thuật đã được đúc rút từ vô số binh pháp.
Sau khi lôi kéo đối phương tối đa, thì lùi lại một lần cho đối phương nhìn thấy. Nhất thủ chính xác tới từng khắc đã phá vỡ ý chí của Lý Tống Bạch trong giây lát.
Hắn nhìn thấy những kẻ đang bảo vệ tại vị trí mà Hắc Long Vương vừa rút lui về. Không, như thế vẫn chưa đủ, những tên thủy tặc vẫn tiếp tục dồn về vị trí đó nhiều hơn.
Những tên thủy tặc vận y phục màu xanh lam, di chuyển gây ra đám bụi đất màu vàng. Trong tâm trí của Lý Tống Bạch xuất hiện một từ.
Giang . Trông giống như một con sông khổng lồ.
Nơi này rõ ràng là đất liền, nhưng Hắc Long Vương sử dụng thuộc hạ của mình để biến nơi này thành chiến trường với hình thái quen thuộc nhất.
Đúng lúc Lý Tống Bạch cố gắng lấy lại hơi thở trước cảnh tượng áp đảo.
"Tiểu Kiệt!"
“Đệ biết!"
Hai người đã nhảy xuống dòng sông đó. Hướng thẳng về phía những tên thủy tặc giống hệt những con sóng dữ dội kia.
Quang cảnh giống như con bọ ngựa nhấc chân trước lên về phía chiếc xe kéo đang điên cuồng lao tới. Nhưng khác với Lý Tống Bạch bất giác nao núng, hai người họ không hề có một chút do dự nào.
"Liều lĩnh......!”
"A Di Đà Phật!"
Lúc đó, bên cạnh Lý Tống Bạch vang lên tiếng niệm Phật vang rền.
"Ồ ồ ồ ồ!"
Võ phục của Tuệ Nhiên bắt đầu phồng lên như sắp nổ tung.
Hắn không vận hoàng bào của Thiếu Lâm, nhưng cũng không phải là võ phục của Hoa Sơn. Đó là tăng bào được sửa đổi từ võ phục màu đen của Hoa Sơn.
Tuệ Nhiên từ từ vươn tay ra.
Ùuuu!
Ngay sau đó, Phật quang hoàng kim đã bao quanh Chiêu Kiệt và Nhuận Tông.
Vô Thượng Đại Năng Lực .
Chưởng lực đạt tới đỉnh cao của võ thuật Thiếu Lâm.
Chưởng lực mềm mại nhưng mạnh mẽ đẩy lui những tên thủy tặc đang định tấn công Nhuận Tông và Chiêu Kiệt. Giống như kim quang đẩy lùi dòng nước đục của Trường Giang.
"Hộc!"
"Bị, bị đẩy… ộc"
Kẻ địch lăn lộn rải rác sau đòn tấn công bất ngờ không thể dự đoán, cũng không thể tưởng tượng đó. Nhân lúc đó, thanh kiếm của Chiêu Kiệt lóe lên.
Xoẹt xoẹt!
Trong chốc lát, những kẻ bị xuyên thủng ngực đã phụt máu và bắn ra ngoài.
'Liệu có được không?'
Không. Không có lý do gì để đắn đo như vậy, cũng không cần phải hoài nghi.
Cứ thế tiến lên. Cho dù thanh kiếm của hắn không thể chạm vào Hắc Long Vương thì cũng chẳng sao. Vì nếu hắn ta mệt mỏi và ngã gục thì những người kế tiếp nhất định sẽ mở tiếp con đường còn lại.
Vì vậy mà cứ tiến lên!
Xoẹtt!
Cơ thể của Chiêu Kiệt ngày càng nhanh hơn.
Nhân Kiếm Hợp Nhất . Cảnh giới kiếm và thân thể trở thành một.
Khi đến cảnh giới đó, nhục thân của Chiêu Kiệt bắt đầu di chuyển nhanh như thanh kiếm. Đến mức Nhuận Tông cũng thấy quá sức khi bám theo.
Roẹt!
Kiếm khí chẻ thành hàng chục cái trong nháy mắt.
Đó không phải là kiếm khí tản mác của ngọn lửa. Mà là kiếm khí bắn ra lả tả như hoa mai. Đó là kiếm của Hoa Sơn, và cũng là kiếm của riêng Chiêu Kiệt.
Hắc Long Vương đanh mặt lại, định nhảy về xa phía sau.
Vèooo!
Chiêu Kiệt tăng tốc từ vị trí đó, và bắn mình về phía Hắc Long Vương thần tốc như kiếm khí của mình.
"Hừm!"
Hắc Long Vương hoảng sợ và giơ Yển Nguyệt Đao lên.
Xoẹt!
Hắc Long Vương nhảy lên không trung, nên thanh kiếm của Chiêu Kiệt chỉ kịp đâm vào cổ chân hắn. Giống như mũi tên bắn vào con đại bàng đang bay lên!
"Khực!"
Hắc Long Vương giật mình và quay người lại. Bộ dạng giống hệt con cá bị đâm lao.
"Ngươi!"
Roẹtt!
Hắc Long Vương giơ Yển Nguyệt Đao lên và chém theo đường chéo. Hắn nâng Chiêu Kiệt đang bám ở cổ chân lên.
Cơ thể của Chiêu Kiệt lơ lửng trong không trung.
Khoảnh khắc đó!
"Haayyyy!
Nhuận Tông vẫn luôn ở phía sau lưng Chiêu Kiệt như cái bóng, bất ngờ vọt lên. Một tay nắm lấy cổ chân của Chiêu Kiệt đang bay lơ lửng, đồng thời phóng hàng chục mai hoa kiếm khí về phía Hắc Long Vương.
Hắc Long Vương đã vung mạnh Yển Nguyệt Đao và chặn được gần hết kiếm khí đang bay về phía mình, nhưng mai hoa kiếm khí của Nhuận Tông đã xuyên vào khoảng trống mà Yển Nguyệt Đao to nặng kia không thể ngăn chặn như mưa sương.
Xoẹt!xoẹt! Xoẹt!
Nhục thân to lớn bị cứa khắp chỗ và từng dòng máu bắn vào không trung.
"Tên chuột nhắt này!"
Hắc Long Vương gắng hết sức kéo Yển Nguyệt Đao. Đao khí đen xì phủ trên lưỡi đao to lớn cong cong như đám mây.
"Ồ ồ ồ ồ!"
Ngay sau đó, Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương đã xé toạc không khí như chiếc dây cung được kéo căng, bay về phía Nhuận Tông và Chiêu Kiệt.
"Á!"
Thật đáng sợ. Tới mức lông tơ toàn thân dựng đứng lên.
Tuy nhiên, Lý Tống Bạch cố ghìm nỗi sợ hãi đó và phóng mình về phía trước.
Đó là vai trò của hắn. Dù có vỡ vụn cũng không được bỏ chạy.
Kengggg!
Thanh kiếm của Lý Tống Bạch đã va chạm trực diện với Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương.
Trong khoảnh khắc, máu phụt ra từ thất khiếu ( 七孔 ). Lực va chạm mạnh tới mức khiến trước mắt hắn đen xì trong phút chốc, càn quét khắp cơ thể.
Tuy nhiên, tất cả những gì hắn làm được khi phải liều mạng như thế này chỉ là tạm thời ngăn chặn thanh đao của Hắc Long Vương trong một chốc.
Và với khoảnh khắc ngắn ngủi hắn tạo ra đó, một hòa thượng vận tăng bào đen vẫn bám theo phía sau hắn đã xông vào.
Rầmmm!
Nắm đấm chứa tất cả sức mạnh đã giáng vào phần cán của Yển Nguyệt Đao đang đứng yên.
Xoẹttt!
Đao khí mãnh liệt phóng ra từ đầu mũi đao suýt soát xượt qua Chiêu Kiệt và Nhuận Tông đang lơ lửng trên không trung. Chệch rồi.
"Tên khốn…..."
Ầm!
Hắc Long Vương bị kích động, tung nhất cước khủng khiếp về phía hông của Tuệ Nhiên.
Mặc dù Tuệ Nhiên đan chéo hai tay đã kịp chặn đầu ngón chân đang lao đến, nhưng hắn vẫn bị đẩy lùi sang bên khoảng ba trượng.
"Cái lũ chó chết này!"
Sự căm ghét khủng khiếp dâng lên trong đôi mắt của Hắc Long Vương.
Tuy nhiên, con cáo già lão luyện dù nộ khí dâng tới tận đỉnh đầu thì cũng vẫn giữ được lý trí. Thay vì xông vào thêm, hắn đạp thẳng xuống đất. Phải rời khỏi vị trí này.
Roẹttttt!
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đó, từ phía sau lưng hắn vang lên một tiếng chém vào không khí sắc bén. Hắc Long Vương kinh ngạc, vặn người theo bản năng.
Xoẹt!
Cơn đau nóng rát như bị que hàn dí vào lan rộng ra khắp lưng.
Thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết trầm lặng nhưng dữ dội đã khắc một vết sẹo dài và sâu trên lưng Hắc Long Vương.
Đồng thời, Chiêu Kiệt và Nhuận Tông cùng quay người lại như hẹn trước với nhau, đá vào không trung và lao xuống dưới.
"Ồ ồ ồ ồ!"
Hắc Long Vương giơ Yển Nguyệt Đao lên như phản xạ.
Keng!
Tâm trạng càng gấp gáp thì cơ thể càng phản ứng theo bản năng trước mối đe dọa mà cơ thể cảm nhận được. Yển Nguyệt Đao đã chặn hoàn toàn được thanh kiếm phóng xuống như tia sáng của Chiêu Kiệt.
Tuy nhiên, hắn không thể ngăn cản hoàn toàn thanh kiếm mạnh mẽ của Nhuận Tông ở phía đối diện.
Xoẹttt!
Thanh Mai Hoa Kiếm của Nhuận Tông đã đâm vào bên vai trống rỗng của hắn.
Mặc dù thanh kiếm đâm vào cơ thể con người, nhưng âm thanh phát ra giống như tiếng búa cắt vào xương. Âm thanh đó được truyền đi qua cơ thể người, chứ không phải qua không khí.
Nội lực thâm nhập vào cơ thể thông qua thanh kiếm đã khuấy đảo bên trong cơ thể của Hắc Long Vương. Dòng máu chảy ngược lên và khóe miệng nhanh chóng đỏ tươi.
“Hắc Long Vươnggg!”
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Thiên cõng Nam Cung Độ Huy, đã lao thẳng vào phía trước của Hắc Long Vương.
Đôi mắt của Hắc Long Vương mơ hồ trong chốc lát đã nhanh chóng lấy lại được tiêu điểm.
"Ưaaaaaaap!"
Cơ bắp của Hắc Long Vương bị kéo căng ra. Ngay sau đó, Yển Nguyệt Đao khổng lồ đã phớt lờ đòn tấn công của những người khác, giáng xuống đỉnh đầu của Bạch Thiên.
Đó là nhất kích mạnh đến mức tất cả mọi người đều giật mình và dừng chuyển động.
"Đồ ngốc kia!"
Kengggg!
Và thanh kiếm ngăn chặn thanh đao đó chính là thanh kiếm của Tông Nam. Tần Kim Long đã dồn toàn bộ nội lực vào thân kiếm không dài lắm đó.
Sau khi ngăn chặn Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương, Tần Kim Long đã nôn ra một ngụm máu và bị đẩy ra phía sau, rồi đập xuống đất.
Giữa dòng máu bắn vọt trong không trung, ánh mắt của Bạch Thiên và Hắc Long Vương giao nhau dữ dội.
Rắc!
Bạch Thiên nắm chặt thanh kiếm tới mức ngón tay trắng bệch
Máu của bản thân, máu của kẻ thù đã gục ngã và máu của những người đã đấu tranh để mở đường.
Thanh kiếm chứa tất cả những giọt máu đó đã chia cắt không trung như tia sáng.
Xoẹtttt!
Âm thanh đập vào tai tất cả mọi người.
Móng chân của con chim bị mất cánh đã đâm xuyên qua chấn thủy của Hắc Long một cách đáng sợ.