Hoa Sơn Tái Khởi Chapter 1571: Không đơn thuần chỉ là con cáo chứ. (1)

Chapter 1571. Không đơn thuần chỉ là con cáo chứ. (1) 

F3Vku66aIAANOgx



  

Đôi mắt của Hắc Long Vương méo mó, lóe lên lục quang lạnh lẽo. 

"Lũ...!" 

Hắc Long Vương gằn giọng như thể không thể tiếp tục lời nói bởi cơn tức giận phun trào, hắn dồn lực vào bàn tay đang nắm chặt thanh Yển Nguyệt Đao và vung lên. 

Roẹttt 

Tuệ Nhiên chặn Yển Nguyệt Đao bằng hai tay, nhưng không thể thắng được sức mạnh đó và bị đẩy về phía sau. 

"Bọn nhãi con!" 

Roeẹttt ! 

Ngay sau đó, thanh đao được vận đao khí đen ngòm của Hắc Long Vương bùng nổ trút về phía Bạch Thiên. Cảnh tượng tàn bạo giống như một con mãng xà đen khổng lồ ôm lấy tất cả ác ý trên thế gian mà lao tới. 

Trong khoảnh khắc, Bạch Thiên mặt cắt không còn giọt máu. 

"Ư hấpp!" 

Người chặn đao khí đó không phải là Bạch Thiên, mà là kiếm tu trẻ tuổi của Hoa Sơn đã nhảy lên phía trước. 

Kengggg! 

"Nhuận Tông!" 

Từ miệng Nhuận Tông phụt ra một ngụm máu đỏ tươi. 

Kiếm của Hoa Sơn vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái và dữ dội. Nhưng nói cách khác, điều đó cũng có nghĩa là nó không phù hợp để ngăn chặn một thứ gì đó. 

"Chết đi!" 

Hắc Long Vương vừa gào lên, vừa ra sức ghì đao xuống. Thanh kiếm của Nhuận Tông bị đẩy về phía trước và bắn lên như thể bị cơn bão cuốn đi. 

Một thanh kiếm khác bay đến nhanh như thiểm điện đã cùng thanh kiếm của Nhuận Tông chắn ngang Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương. 

Hình dáng của nó hoàn toàn khác với Mai Hoa Kiếm của Nhuận Tông. So với Mai Hoa Kiếm thì nó nặng hơn, ngắn hơn một chút. Vì thế mà trông cũng chắc chắn hơn. 

"Khực!" 

"Lý thiếu hiệp!" 

Đôi môi của Lý Tống Bạch rách nhẹ và máu chảy ra. Cho dù thanh kiếm của hắn có lung lay, nhưng chắc chắn hắn đã ngăn chặn được thanh Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương. 

Và! 

Cùng với âm thanh phần phật của vạt áo bay trong gió, một bóng đen phủ trên đầu Hắc Long Vương. Ngay sau đó, cái bóng lao xuống như một con chim ưng săn mồi. Là Lưu Lê Tuyết. 

Roẹttttttt 

Cơn mưa của kiếm khí đỏ rực phóng ra liên tục. 

Hắc Long Vương Địch Thế Quang méo mặt, thu hồi thanh Yển Nguyệt Đao và đạp chân xuống đất. 

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! 

Kiếm khí cắm xuống vị trí mà hắn ta vừa đứng. 

Hắn không thể tránh hết các kiếm khí, bị cắt một đường dài nơi ngực áo, và ngay lập tức từ nơi đó bắt đầu rỉ ra một đường huyết đỏ. 

"Ngươi dám!" 

"Tên Tà Phái nhà ngươi sủa ông ổng cái gì thế!" 

Trước khi Hắc Long Vương kịp gầm rống lên, từ phía sau lưng hắn đã truyền tới một giọng nói lạnh lùng và ngạo mạn. 

Roẹt! 

Kiếm khí trắng như tuyết trút xuống toàn thân của Hắc Long Vương. Đó là kiếm khí tráng lệ tới mức ngay cả thanh Yển Nguyệt Đao to lớn cũng không thể nào chặn hết được. 

Xoẹttt! 

Lúc đó, Hắc Long Vương đã chọn phương pháp đơn giản hơn. 

"Ồ ồ ồ ồ!" 

Hắn vung Yển Nguyệt Đao theo chiều ngang. 

Yển Nguyệt Đao trông giống như thanh trường qua ( 槍戈 ) dài, từng dòng đao khí đen ngòm bùng nổ từ mũi đao và lưỡi đao to bản. Giống hệt như một vụ sạt núi đen xì bao phủ trận bão tuyết dồn dập. 

Roẹt! 

Hắc Long Vương thổi bay kiếm khí dữ dội và tráng lệ, rồi lập tức nhắm mũi đao vào ngực của Tần Kim Long sắc mặt đã trắng bệch. 

Keng! 

Tần Kim Long vội giơ thanh kiếm lên, vừa kịp lúc chặn ngang mũi đao đang hướng vào ngực, nhưng hắn bị đẩy lùi về sau. 

"... Cái tên khốn kiếp này." 

Đôi mắt lạnh lùng của Tần Kim Long thoáng qua vẻ hốt hoảng. Đó là một sức mạnh khủng khiếp. Chỉ là một va chạm ngắn ngủi, cũng đã khiến cổ tay cầm thanh kiếm của hắn ta hét lên đau đớn. 

Nếu hắn giơ thanh kiếm lên muộn một chút nữa thôi, thì cổ tay hắn đã bị gãy và thanh đao kia đã xuyên qua ngực rồi. 

'Chuyện này… Hắc Long Vương’ 

Khuôn mặt của Tần Kim Long trở nên cứng đờ. Bây giờ hắn đã thực sự cảm nhận chắc chắn được rằng hắn đang giao chiến với ai. 

Tình hình giao chiến khốc liệt đã lắng xuống một chút sau cú va chạm. 

Hắc Long Vương tìm lại được sự thoải mái ít ỏi sau trận kịch chiến không kịp thở, liền nhìn chằm chằm vào kẻ đứng bên cạnh mình chứ không phải nhìn kẻ địch. 

"Ngươi…” 

"Chờ, chờ đã! Hắc Long Vương! Ai mà đoán được sự xuất hiện của kẻ…" 

"Câm mồm!" 

Xoẹtt! 

Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương vung vẩy. Đầu của kẻ đang khiếp sợ ngay lập tức bị tách ra khỏi cơ thể. Máu bắn vọt lên trên bầu trời rồi rơi xuống đất một cách vô ích. 

“… Đồ vô dụng!" 

Ngay từ đầu, hắn đã sai lầm khi để người mà tên Hỗ Gia Danh cử đến ở bên cạnh. 

Dù Hắc Long Vương Địch Thế Quang cũng biết rõ rằng đối với chúng, hắn chỉ là một quân cờ không hơn không kém.. 

Hắn nghiến răng nghiến lợi. Ngay cả khi đã chặt đầu tên kia, hắn vẫn chưa thể giải tỏa cơn phẫn nộ, liền đá mạnh vào thi thể đã đổ gục xuống. 

Phụt! 

Đã xử lý xong kẻ vướng víu, nên bây giờ không còn ai ngăn cản hắn ta nữa. 

Hắc Long Vương bùng nổ cuồng khí khủng khiếp và nhìn chằm chằm vào những người đang bao quanh hắn. 

‘Hoa Sơn… và Tông Nam.’ 

Bọn chúng chỉ là lũ oắt con. 

Nhưng Hắc Long Vương biết. Lưỡi dao của oắt con vẫn có thể đâm vào người hắn ta. Niềm tin rằng kẻ mạnh chỉ bị giết bởi kẻ mạnh hơn chỉ là ảo tưởng của những người chưa từng trải trên giang hồ. 

"Vậy nên... cỡ như các ngươi mà đòi chém đầu ta à?” 

“A Di Đà Phật” 

Tuệ Nhiên vừa làm thế bán chưởng vừa mở miệng. 

"Thí chủ đã phạm quá nhiều tội lỗi. Bây giờ là lúc phải trả giá cho tội lỗi đó.” 

“Tội? Tội á? Hahha" 

Hắc Long Vương bật ra một tràng cười lớn. 

"Ừ, đúng vậy! Ta là tội nhân. Nghe tên tiểu tăng tay dính đầy mùi máu tanh này nói mà bụng dạ ta nhộn nhạo hết cả lên!" 

Sắc mặt Tuệ Nhiên trở nên cứng đờ khi nghe thấy lời nói của Hắc Long Vương. 

Hắn không thể phủ nhận sự thật vì ngay cả trong khoảnh khắc này, bàn tay của hắn cũng đang ướt đẫm máu của kẻ thù. 

"Nhưng mà mấy tiểu tử này! Tội lỗi là thứ chỉ có ý nghĩa khi có người có thể kết tội. Các ngươi có biết nhân thế gọi những người phạm tội mà không bị kết án là gì không?" 

Hắc Long Vương nện mạnh mũi Yển Nguyệt Đao xuống đất kêu cái rầm và hét lên. 

"Chính là vua!" 

Cùng lúc đó, một luồng khí khổng lồ bùng nổ. Nội lực ở mức khiến một người tu luyện nội lực thuần khiết của Thiếu Lâm như Tuệ Nhiên cũng phải xây xẩm mặt mày. 

"Ta là vua! Ai dám kết tội ta!". 

Uy thế thực sự tương xứng với danh xưng chủ nhân của Trường Giang. 

"Bất quá các ngươi chỉ là một lũ chó rừng! Tưởng ta mất một cánh tay mà các ngươi có thể bắt được ta sao?" 

Nhãn quang xanh lét phun trào khí thế đáng sợ. 

"Ta sẽ giết tất cả!" 

Rầm! 

Hắc Long Vương giậm chân xuống đất và xông thẳng về phía Tần Kim Long. 

Hắn xoay hông về phía sau như xoắn người lại, lấy đà vung Yển Nguyệt Đao mãnh liệt, thanh đao có thêm lực đẩy xẻ dọc không khí với khí thế khủng khiếp. Dường như có thể chẻ đôi Tần Kim Long ngay lập tức. 

"Khực!" 

Tần Kim Long dốc toàn lực lùi lại phía sau. 

Tuy nhiên, Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương vừa mạnh vừa nhanh. Đến mức hắn không tin rằng mình có thể xoay sở được với tốc độ như vậy. 

Tần Kim Long dự cảm rằng nếu cứ đà này thì lưng hắn sẽ bị chẻ đôi mất, liền dồn tất cả nội lực vào thanh kiếm. 

Kenggg! 

Khi thanh kiếm của Tần Kim Long và mũi của Yển Nguyệt Đao va chạm nhau trong không trung, cơ thể của Tần Kim Long văng ra như một viên đạn pháo. 

"Sư huynh!" 

Lý Tống Bạch bật ra tiếng gào thét, hai mắt của Bạch Thiên phun trào nộ khí. 

"Đừng có lơ đễnh! Đối thủ là…” 

Trong khoảnh khắc đó, Bạch Thiên không thể nói hết câu. 

Bởi vì Hắc Long Vương vừa thổi bay Tần Kim Long, liền quay lại liếc nhìn họ, và lao người về phía con đường đang được mở thay vì tiếp tục xông lên. 

Khí thế sẽ xé xác tất cả mọi người ở nơi này gần như đã biến mất. 

"Bắt lấy hắn!" 

Vẻ mặt Bạch Thiên tràn ngập vẻ bối rối. 

Đến bây giờ, con người đó vẫn không từ bỏ ý định bỏ trốn. À không, cho dù không phải như vậy, thì ít nhất hắn ta cũng không có ý định sẽ giao chiến với những người đang bao vây quanh hắn. 

"Còn làm gì thế! Đám vô dụng này!" 

Ngay khi Hắc Long Vương hét lên ầm ĩ, lũ thủy tặc đã chạy ùa vào như gió. Và ngay lập tức, chúng liều mạng đứng chặn phía trước Nhuận Tông đang bám theo sau Hắc Long Vương. 

"Hãy bảo vệ Hắc Long Vương!" 

"Ngươi không được đi!" 

"Hây hấppp!" 

Thanh kiếm của Nhuận Tông bay vèo trong không trung thần tốc như kiếm của Chiêu Kiệt, và xuyên qua cổ của đám thủy tặc. 

Nhưng khoảnh khắc đó. 

Nhuận Tông nhận ra. Hắc Long Vương vừa rồi còn đang quay lưng về phía hắn mà bỏ chạy, từ lúc nào đã quay trở lại đến ngay trước mặt hắn. 

‘Gì cơ...?’ 

Roẹt! 

Yển Nguyệt Đao của Hắc Long Vương chém theo chiều ngang. 

Nhuận Tông cố gắng thu hồi thanh kiếm, nhưng kiếm của hắn đang mắc kẹt trong xương cổ của tên thủy tặc nên phản ứng bị chậm lại. 

"Khặc!" 

Xoẹtttt! 

Yển Nguyệt Đao cắt ngang lưng của lũ thủy tặc đang đổ xuống, rồi chém vào hông của Nhuận Tông. 

Thanh kiếm của Nhuận Tông bằng cách nào đó đã được giơ lên chặn ngang phía trước, nhưng chắc chắn nó không chứa đủ sức mạnh cần có. 

Ầm! 

Cùng với một tiếng nổ ngắn và mạnh, cơ thể của Nhuận Tông đã bị bật ra. 

"Sư huynhhhh!" 

Chiêu Kiệt hét lên và bay về phía Nhuận Tông. 

“Tiểu tử thối… không được rời mắt khỏi kẻ thù!" 

Nhuận Tông ngã lăn lộn, lập tức quát tháo Chiêu Kiệt. Nhưng giọng nói đó chẳng lọt vào tai Chiêu Kiệt được tí nào. 

Hắn chỉ tập trung nhìn vào bên hông của Nhuận Tông đang chảy máu bởi vết cắt dài. 

"Trong lúc đó thì..." 

Chiêu Kiệt nghiến răng và nhanh chóng cầm máu bên hông cho Nhuận Tông. Những kiến thức mà Đường Tiểu Tiểu vẫn luôn lải nhải nhồi nhét bây giờ tự động hiện lên trong đầu. 

Hắn còn lôi cả bông băng bị ép mang theo ra, nhưng Nhuận Tông nắm lấy tay Chiêu Kiệt và đẩy hắn ra, loạng choạng đứng dậy. 

“Sư huynh!” 

"Để sau!" 

Chiêu Kiệt cắn chặt môi. 

Hắn nhìn thấy bóng dáng Hắc Long Vương đứng giữa đám thủy tặc đang nhìn chằm chằm vào mọi người. Một cái đầu to hơn những cái khác, một phong thái mạnh mẽ hơn. 

Nhuận Tông nhai nuốt câu chửi thề trong lòng. 

‘… Chết tiệt.’ 

Hắn muốn chửi rằng ‘đồ hèn nhát’. Hắn muốn chỉ trích rằng ‘ngươi là đồ máu lạnh, lấy cả thi thể của các thuộc hạ ra làm mồi nhử’. 

Nhưng hắn không thể nói vậy. Vì bây giờ hắn cũng đã hiểu. Trên chiến trường phải liều mạng đánh nhau, thì không có chỗ cho những thứ như là ‘chính đáng’ hay ‘hèn nhát’. 

Đó không phải là ‘hèn nhát’ mà là ‘lão luyện’, và cũng là ‘khôn lanh’ 

Hắc Long Vương nở nụ cười chế giễu. Giống như tất cả những phẫn nộ hắn vừa trút ra với khí thế sát phạt vừa rồi chỉ là trò đùa. 

Và rồi hắn mở miệng. 

"Tấn công đi! Mục tiêu là…” 

Hắc Long Vương từ từ đưa mắt lướt nhìn xung quanh. Ánh mắt đó ngay lập tức dừng lại ở Chiêu Kiệt. Không, chính xác là nhìn vào Nam Cung Độ Huy đang được cõng trên lưng Chiêu Kiệt. 

"Tên tiểu tử sắp chết kia." 

Ngay lập tức, đám thuộc hạ hét ầm ĩ và lao vào. 

"Chết tiệt!" 

"Tiểu Kiệt!" 

Hắn phải dùng một tay đỡ Nam Cung Độ Huy trên lưng. Trong tình huống như vậy, Chiêu Kiệt không thể nào ngăn chặn tất cả những tên thủy tặc đang lao vào từ bốn phía. 

Lúc đó, Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết liền chạy về phía Chiêu Kiệt theo phản xạ. 

"Ngu ngốc!" 

  

Hắc Long Vương bay nhanh như chớp tới trước mặt Lưu Lê Tuyết đang đạp chân vào không trung. 

"Lưu sư thúcc!" 

Vùuuuu! 

Cơ thể của nàng ta bị bật về phía sau. Nhưng Lưu Lê Tuyết là Lưu Lê Tuyết. Trong lúc đó, nàng ta vẫn vung kiếm và chém vào cổ tay của Hắc Long Vương 

“Lưu sư thúc!" 

Lưu Lê Tuyết quay người trên không trung và hạ thấp tư thế. Một dòng máu chảy xuống dưới cằm trắng ngần. Bên trong cơ thể cũng bị chấn động bởi cú đánh. 

"Hứ!" 

Hắc Long Vương liếc nhìn dòng máu chảy từ cổ tay và phủi đi một cách thô bạo. 

"Các ngươi tưởng chỉ cần bắt kịp là có thể giết được ta à?" 

"………." 

"Các ngươi xem Hắc Long Vương Địch Thế Quang này chỉ đến mức đấy thôi sao? Các ngươi nghĩ giang hồ ca tụng các ngươi thực sự là vì thực lực của các ngươi ư? Đúng là mấy đứa không biết thân biết phận!" 

Hắn chế giễu và cười nhạo lộ liễu. 

Bây giờ tất cả đã biết. Kẻ đang đứng ở đây không đơn thuần là ma đầu ( 魔頭 ) không làm chủ được cảm xúc của mình. 

Mà hắn là một lão tướng trên giang hồ, đã lì lợm sống sót qua vô số chiến trường để đến được nơi này. 

"Ta sẽ cho các ngươi biết rõ một con cáo con không còn con hổ đứng sau lưng thì sẽ thành bộ dạng như thế nào!" 

Những tên thủy tặc phun trào sát khí, bắt đầu dồn dập ùa vào từng lớp từng lớp như thủy triều đen ngòm.