Chapter 1568. Đi dạo vào ngày như thế này. (3)
Rầm.
Khi cánh cửa bị mở ra tung một cách dữ dội, Pháp Chỉnh đang lặng lẽ nhắm mắt và im lặng đã khẽ nheo chân mày.
"Phương Trượng!"
Nhưng khi nghe thấy giọng nói tiếp theo, ông ta không thể không mở mắt ra.
Bởi vì người vội vàng mở cửa và bước vào không phải là Chưởng Phái Không Động Tông Lợi Hình, mà là Bàng Diệp.
"Gia Chủ?"
Bàng Gia Chủ không phải là người dễ phản ứng quá khích bởi những chuyện tầm phào. Bộ dạng ông ta gấp gáp thế này, nghĩa là đã có chuyện hệ trọng xảy ra.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Người trả lời không phải Bàng Diệp, mà là người đi vào cùng ông ta – Tông Lợi Hình.
"Phương, Phương Trượng! Tà Bá Liên đã di chuyển!"
Pháp Chỉnh bật dậy khỏi chỗ ngồi.
"Ý Chưởng Phái là Bá Quân đã di chuyển?"
"Đúng vậy! Nghe nói bây giờ hắn đang rời khỏi Trương Gia Giới ( 张家界 ) và tiến về phía Bắc!"
Trong giây lát, Pháp Chỉnh mở to hai mắt.
Người đứng đầu của một môn phái không được phép khinh suất.
Nhưng vấn đề bây giờ đủ để khiến tất cả mọi người không còn để ý đến thể diện.
"Đi đâu! Chúng đi về phía nào hướng Bắc?"
"Phía chính Bắc ( 北 )! Bọn chúng đang di chuyển thẳng lên phương Bắc."
‘Phía Bắc?’
Đầu óc Pháp Chỉnh rối tung. Nếu từ nơi Tà Bá Liên đang đóng trại là Trương Gia Giới mà đi thẳng theo hướng chính Bắc thì có thể nhắm đến bên phải là Hồ Bắc, bên trái là Thiểm Tây.
Không, nếu chúng cứ thế mà vượt qua Hồ Bắc… thì đến cả Hà Nam cũng sẽ nằm trong tầm ngắm của chúng.
Lách cách.
Tràng hạt trong tay Pháp Chỉnh cọ sát mạnh vào nhau.
"Đã xác nhận được vị trí của Bá Quân chưa? Không biết hắn lại gây ra trò gì nữa!"
"Chuyện đó..."
Tông Lợi Hình chần chừ trả lời với vẻ mặt tựa như hoàn toàn chẳng hiểu gì. Biểu cảm của ông ta như thể vẫn chưa chắc chắn liệu những gì ông ta biết có phải là sự thật hay không.
"Nghe nói, hiện tại Bá Quân đang dẫn đầu Tà Bá Liên”.
"... Dẫn đầu?"
“Đúng vậy, thưa Phương Trượng.”
Khuôn mặt của Pháp Chỉnh trong giây lát đã trở nên đờ đẫn.
"Liệu có phải là thế thân không?"
"Có vẻ không phải như vậy. Nghe nói có người đã tận mắt nhìn thấy trong quá trình Trường Nhất Tiếu đi đầu loại bỏ những tình báo của Cái Bang, hắn đã sử dụng võ công độc môn”.
Pháp Chỉnh nắm chặt tay như thể muốn bóp nát tràng hạt.
Không giống như võ công của Chính Phái, võ công của Tà Phái vốn rất lộn xộn, bởi vậy rất khó để tìm ra nguồn gốc. Nhưng nói cách khác, điều này có nghĩa là không dễ để bắt chước võ công độc môn đặc trưng của một người.
Đặc biệt lại là Trường Nhất Tiếu. Hắn đã cho thấy võ công của mình, thì có thể nghi ngờ được sao?
“… Hóa ra là thật.”
"Vâng, Phương Trượng. Có vẻ như lần này Tà Bá Liên thực sự suy nghĩ muốn phân tranh thắng bại."
Nghe thấy lời nói xen lẫn lo lắng của Bàng Diệp, Pháp Chỉnh trầm ngâm với vẻ mặt nghiêm túc, rồi nói.
"Làm gì có chuyện đó chứ?"
“Sao cơ?”
"Đối phương là Trường Nhất Tiếu. Hắn hành động rõ ràng như thế, không lý nào lại không có mục tiêu gì. Trong đầu hắn ta chắc chắc không tồn tại suy nghĩ sẽ phân tranh một cách chính đáng".
"Vậy… đây cũng là một cái bẫy nữa phải không?"
"Tất nhiên rồi."
Pháp Chỉnh trả lời ngay lập tức như thể không có gì cần suy nghĩ.
Tông Lợi Hình gật đầu hùa theo. Chắc chắn điều này là quá lộ liễu. Trường Nhất Tiếu kia có nhất thiết phải đi đầu và thể hiện hình ảnh của mình như vậy không?
Hắn chỉ cần xuất hiện vừa đủ cũng làm đầu của tất cả rối tung rối mù lên rồi.
"Nếu vậy thì..."
"Vâng. Tất nhiên đó là một chiêu trò để lôi kéo chúng ta."
Bàng Diệp thở dài.
"Bẫy ư... Nghĩ lại mới thấy đúng là như vậy. Mong Phương Trượng thứ lỗi. Ta đã quá khích rồi.”
Tông Lợi Hình khẽ hắng giọng, rồi gật đầu.
"Nếu vậy thì tốt hơn là nên theo dõi tình hình thêm một chút nữa".
"Không."
“… Gì cơ?”
"Phải đi chứ."
Giọng nói của Pháp Chỉnh bình tĩnh và đầy tự tin như thường lệ.
Tông Lợi Hình giật mình nhìn chằm chằm vào Pháp Chỉnh, đến cả Bàng Diệp cũng mở to mắt như thể ông ta vừa nghe được những lời không thể tưởng tượng nổi.
"Đi, đi là sao? Chẳng phải Phương Trượng vừa nói đó là một cái bẫy ư?"
"Vâng, lão nạp đã nói như vậy."
"Vậy sao… đi là thế nào ạ? Ý Phương Trượng là tự chúng ta bước chân vào cái bẫy đó ư?”
Pháp Chỉnh gật đầu một cách nặng nề.
"Ơ, không, thưa Phương Trượng…"
Tông Lợi Hình cảm thấy vô lý nên định hỏi lại, nhưng khoảnh khắc đó, toàn thân Pháp Chỉnh phát ra khí thế sắc bén.
"Phía đã hứa sẽ đến hỗ trợ chúng ta bây giờ thế nào rồi?"
Tông Lợi Hình bị khí thế của Pháp Chỉnh trấn áp trong giây lát, giật mình khi nghe thấy câu hỏi, liền trả lời.
"Côn, Côn Luân vẫn chưa đến nơi, nhưng Mộ Dung Thế Gia đã đến gần. Và tục gia của các môn phái cũng đang tập trung lại."
“A Di Đà Phật.”
Đôi mắt của Pháp Chỉnh lạnh lẽo.
“Tông Nam thì sao?”
"Họ nói là Tây An cũng bị tấn công, nên trước tiên sẽ bảo vệ Tây An…”
"Chắc vậy rồi."
Pháp Chỉnh lạnh lùng chậm rãi gật đầu.
Tông Nam và Võ Đang cùng với bổn tự Thiếu Lâm là những môn phái phải đóng vai trò trọng tâm của Cửu Phái Nhất Bang.
Nhưng họ đã từ bỏ nghĩa vụ của mình và trốn tránh dưới cái cớ là phong bế sơn môn. Ngay cả khi dỡ bỏ phong bế, họ cũng không giống như trước nữa.
Nhưng không sao cả.
Lực lượng của quân địch cùng lắm chỉ là Vạn Nhân Phòng và Hắc Quỷ Bảo. Không cần tới cả Tông Nam hay Võ Đang để đối phó với chúng. Họ cùng tham gia chỉ tổ mất công chia chác.
"Chưởng Phái. Hãy tập hợp tất cả những người có thể dùng. Và hãy chuyển lời tới Mộ Dung Thế Gia rằng hãy nhanh lên".
Tông Lợi Hình vô thức nuốt nước bọt khô.
Là thật.
Bây giờ Pháp Chỉnh đang thực sự nhắm vào Tà Bá Liên.
"Chưởng Phái ngài còn làm gì vậy? Nhanh lên!"
“Vâng! Vâng, thưa Phương Trượng!"
Tông Lợi Hình cố nén sự bối rối, và vội vàng chạy ra ngoài.
Pháp Chỉnh nhìn chằm chằm vào dáng vẻ phía sau của ông ta, rồi chuyển ánh mắt sang Bàng Diệp. Bàng Diệp vẫn đang chăm chú nhìn Pháp Chỉnh.
Pháp Chỉnh hỏi.
"Gia Chủ thấy lạ sao?"
"Không, không có gì lạ".
Bàng Diệp lắc đầu.
"Từ trước tới nay, Phương Trượng luôn đưa ra lựa chọn cẩn trọng, rõ ràng là có lý do. Tuy nhiên, ta thắc mắc lý do vì sao lần này Phương Trượng lại lựa chọn khác với trước".
Pháp Chỉnh gật đầu như đã hiểu, và trả lời.
"Vì Bá Quân đang ở đó".
Vì Bá Quân ở đó ư? Bàng Diệp cau mày.
Pháp Chỉnh giải thích thêm.
"Có thể người khác không thấy vậy, nhưng lão nạp chưa bao giờ sợ cạm bẫy của kẻ địch. Lý do lão nạp làm mọi cách để tránh cạm bẫy mà bọn chúng giăng ra rất đơn giản. Bởi vì không cần thiết phải đi vào cái bẫy mà không nhận được gì".
"Ý Phương Trượng là lần này sẽ nhận được gì đó ư.”
“A Di Đà Phật.”
Pháp Chỉnh niệm Phật tựa hồ như không cần trả lời.
Và chắc chắn đó là câu trả lời không cần thiết. Thứ giành được bên trong cạm bẫy đó rất rõ ràng.
Đầu của Trường Nhất Tiếu.
Ngoài ra còn gì khác nữa không?
Lời nói của Pháp Chỉnh chí phải.
Dù Tà Bá Liên đã chuẩn bị cái bẫy nào, dù bọn chúng đã lên kế hoạch gì đi nữa, chỉ cần có thể lấy được đầu của Trường Nhất Tiếu thì chiến thắng sẽ thuộc về phía này.
Và thiên hạ sẽ nhớ rằng những người đã kết thúc cuộc chiến này không ai khác chính là Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế gia.
Vẫn giống như trước.
"Vì vậy ngài phải nhanh lên, Gia Chủ. Ý ta là trước khi Thiên Hữu Minh kia xen vào một cách vụng về và phá hỏng mọi thứ."
"Ta sẽ làm như vậy."
Bàng Diệp cúi đầu chào và quay người. Đôi mắt của ông ta hiện rõ quyết tâm vững vàng.
‘Trường Nhất Tiếu’
Kết quả trận chiến này sẽ quyết định mọi thứ trên thế gian. Bàng Diệp cũng biết điều đó.
Sự sỉ nhục và chỉ trích mà họ đã chịu đựng từ khi xảy ra Trường Giang thảm biến cho đến nay. Chỉ cần kết quả lần này, tất cả những điều đó sẽ biến thành lời khen ngợi và thán phục.
Họ đã chờ đợi giây phút này bao lâu rồi.
'Nhất định'
Ông ta cắn môi và quyết tâm. Nhưng giọng nói của Pháp Chỉnh đã gọi ông ta trở lại.
"Nhưng mà, Gia Chủ."
Bàng Diệp điều chỉnh hơi thở và quay lại nhìn.
“Vâng, Phương Trượng.”
"Thiên Hữu Minh bây giờ đang làm gì?"
Khuôn mặt của Bàng Diệp cứng đờ.
"Chuyện đó..."
***
Ầm!
Dưới áp lực khủng khiếp, thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy bị uốn cong tựa như sắp gãy ngay lập tức.
Tuy nhiên, thanh kiếm này vẫn giữ nguyên vẹn được hai chữ ‘Thương Thiên’( 蒼天 ), nó đã chịu đựng được sức mạnh khủng khiếp ghì lên thân kiếm.
Bang!
Thanh kiếm một lần nữa duỗi ra, với lực đàn hồi, nó khó khăn bật về phía Yển Nguyệt Đao to lớn nặng nề.
Vùuuuuuu!
Tuy nhiên, Yển Nguyệt Đao được đẩy lên không trung với tốc độ nhanh và mạnh hơn, lao về phía kiếm của Nam Cung Độ Huy.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn phát ra, Nam Cung Độ Huy bị đẩy về phía sau. Hai chân hắn ta tạo thành rãnh sâu kéo dài trên mặt đất, phần thân trên uốn cong như sắp gãy về phía sau.
“Khục!”
Nam Cung Độ Huy khó khăn lắm mới hãm cơ thể lại được và đứng thẳng lên, hắn ho khan và tổ huyết. Tuy nhiên, mặt hắn sớm đã ướt đẫm máu nên có bắn thêm máu mới cũng không thấy gì khác.
"Tên nhãi ranh…”
Hai mắt của Hắc Long Vương phun trào lục quang lạnh buốt.
Tuy nhiên, khác với ánh mắt như thể sẽ ngay lập tức xông vào nghiền nát Nam Cung Độ Huy, bàn chân của hắn lại di chuyển vô cùng thận trọng.
Quả nhiên hắn ta đã xác nhận được.
Độc khí từ kẻ mà hắn vốn chỉ xem là con chó con. Răng nanh độc của kẻ đó có thể sẽ đâm vào gáy hắn.
Từ giây phút hắn bỏ tư thế kiêu ngạo và chuyển sang thận trọng, giữa hai người đã xuất hiện chênh lệch không thể xem thường.
Đó là chênh lệch gọi là "thời gian"... chênh lệch mà dù Nam Cung Độ Huy có được tán thưởng là đủ tư cách gánh vác Nam Cung Thế Gia cũng không thể lấp đầy.
"Hư...”
Nam Cung Độ Huy đâm thanh kiếm xuống đất để giảm tốc độ.
Tay hắn không có sức. Suýt nữa hắn đã làm rớt thanh kiếm ra.
Đến giới hạn rồi.
Có lẽ ngay từ đầu việc hắn muốn dùng thanh kiếm của mình để giết Hắn Long Vương đã là hành động ngu ngốc.
Ngay từ trước khi Nam Cung Độ Huy ra đời, Hắc Long Vương đã là thủy quái của Tà Phái nổi danh trên giang hồ. Đối với một Nam Cung Độ Huy trẻ tuổi, hắn quả thực là một đối thủ quá xa tầm. Dù là hắn đã mất một cánh tay đi chăng nữa.
"Ngươi nghĩ rằng mình có thể thắng không?"
Giọng nói gầm gừ của Hắc Long Vương đập vào tai Nam Cung Độ Huy.
"Nếu ngươi giận dữ, ngươi không thể quên mối thù, ngươi có tư cách! Thì ngươi có nghĩ rằng mình có thể thắng không? Hả tên công tử được bao bọc kia!"
Hắc Long Vương trong giây lát đã thu hẹp khoảng cách và lao vào hắn.
Rọetttt !
Yển Nguyệt Đao chứa sức mạnh khủng khiếp lao ra.
Nam Cung Độ Huy nghiến răng và dùng thanh kiếm của mình đỡ thanh đao của Hắc Long Vương.
Kengg!
Lần này không phải là tiếng nổ ầm, mà là tiếng kim loại va vào nhau chói tai. Ngay khi hai lưỡi đao kiếm chạm vào nhau, Hắc Long Vương liền xoay Yển Nguyệt Đao và dồn sức đè nó xuống vai của Nam Cung Độ Huy.
Rắc!
Xương đòn bị gãy, thịt vai lõm vào.
Thân trên của Nam Cung Độ Huy mất sức, bật ra như một quả bóng bị đáhcbpcu; mạnh.
Ý thức mơ hồ xa dần, âm thanh xung quanh trở nên mờ nhạt như thể đang ở dưới nước. Tay cầm kiếm liên tục mất sức.
Vùuuu!
Tuy nhiên, ngay khi tiếng đao bay trong không khí liên tiếp ập vào tai, Nam Cung Độ Huy đã lăn người trên mặt đất không ngừng nghỉ.
Phậpp!
Vị trí đất mà hắn ta vừa lăn lóc đã bị nổ tung như núi lở.
“Hộc.”
Tuy tránh kịp nhát chém nhưng không thể tránh được dư âm của nó, Nam Cung Độ Huy ngã lăn về sau và lại một lần nữa phụt ra máu đỏ đen.
"Độ Huyyyyyy!"
Hắn nghe thấy tiếng gào thét của Nam Cung Minh vẳng lại từ đằng xa.
"Tên ngu ngốc."
Hắc Long Vương nghiến răng.
"Danh phận, ý chí, phẫn nộ. Những thứ này ai cũng có thể có được! Ngươi nghĩ rằng có mình ngươi đặc biệt thôi à? Một kẻ yếu đuối một mình chẳng làm được trò trống gì nếu không có cái tên của Gia Môn!".
Nam Cung Độ Huy bị đập mạnh xuống dưới đất, nở một nụ cười yếu ớt.
"Ta đã gặp vô số người. Người tài năng, người tương lai sáng lạn, người nhận được kỳ vọng sẽ hiệu lệnh thiên hạ. Nhưng đến cuối cùng, người thống trị thế giới là những người sống sót".
"………."
"Muốn trả thù thì phải biết kiềm chế chứ! Một kẻ không thể khống chế nổi nỗi oán hận của mình thì sẽ chỉ chết mục dưới đất mà thôi. Đó là nguyên tắc của giang hồ."
Phập!
Mũi kiếm của Nam Cung Độ Huy đâm sâu xuống đất.
Nam Cung Độ Huy nắm lấy tay cầm kiếm bằng cả hai tay, chật vật nâng người đứng dậy.
Từ lúc nào hắn đã không thể nhìn thấy rõ phía trước.
Hình ảnh Hắc Long Vương luôn hiện lên rõ ràng đến mức đáng căm ghét ngay cả trong giấc mơ, bây giờ cũng mờ nhạt.
Nhưng thay vì tuyệt vọng, Nam Cung Độ Huy đâm kiếm vào bàn chân đã mất sức của hắn. Tựa như dù có chết cũng không được gục ngã.
“… Hắc Long Vương.”
"Ngươi vẫn còn điều muốn nói à?"
"Câu nói đó… Chắc là đúng rồi."
Nam Cung Độ Huy mở đôi mắt khó còn nhận ra hình dạng vốn có vì đã bị sưng húp, và nói. Có lẽ do mất tiêu điểm, nên rõ ràng hắn đang nhìn Hắc Long Vương nhưng đôi mắt đó trông có vẻ trống rỗng một cách kỳ lạ.
"... Ta vẫn còn thiếu sót. Để có thể vượt được ngươi.”
"Hứ. Giỏi lảm nhảm quá. Nhãi con, hãy hiểu cho rõ nhé. Vì hành động ngu ngốc của ngươi, mà không chỉ riêng ngươi, tất cả những người của Nam Cung Thế Gia sẽ chết ở nơi này. Nếu ngươi gặp phụ thân của ngươi dưới suối vàng, thì hãy thử biện minh xem sao."
Lưng của Nam Cung Độ Huy phập phồng.
Mặc dù khuôn mặt méo mó đến mức không thể nở nụ cười, nhưng hắn vẫn bật ra nụ cười không thể kiềm chế.
"Ngươi cười cái gì?"
"Đừng… nhầm lẫn, Địch Thế Quang."
Nam Cung Độ Huy cố gắng mở miệng.
"Ta ngu ngốc… nhưng ta không quá tin tưởng vào bản thân mình."
Khuôn mặt của Hắc Long Vương méo mó.
Ý hắn là còn gì nữa ư?
Với cái thân hình thảm hại kia, với một kẻ không thể giết chết một con kiến, rốt cuộc hắn còn gì nữa?
Bây giờ tất cả những gì hắn có thể làm chỉ là đưa cổ ra cầu xin một cái chết đẹp đẽ.
"Đúng là thói huênh hoang rỗng tuếch của Nam Cung Thế Gia, đến chết cũng không biến mất nhỉ ".
“Ngay từ đầu ta đã biết. Ta… vẫn chưa… thể thắng được ngươi.”
Hắc Long Vương nắm chặt nắm đấm.
Không còn lý do gì để lắng nghe thêm những lời nhảm nhí đó nữa. Hắn không có thời gian rảnh rỗi để nghe mấy lời than vãn của kẻ đã mất đi nửa lý chí trí.
"Những lời còn lại hãy sang thế giới bên kia mà nói".
Đó là khoảnh khắc Hắc Long Vương dồn sức và bàn tay cầm Yển Nguyệt Đao.
"Nhưng… Ta… đã học… được. Ta không cần phải thắng một mình."
“… Gì cơ?"
Chính là khoảnh khắc đó.
Rầm!
Cùng với tiếng nổ lớn, một phần lực lượng Thủy Lộ Trại đang bao vây Nam Cung Thế Gia đã bị phá hủy.
“Gì cơ?”
Hắc Long Vương ngạc nhiên, vội vàng đưa mắt nhìn về phía đó.
Không biết từ lúc nào đã xuất hiện những người lạ mặt… à không, những người vô cùng quen thuộc đang vung kiếm như ác quỷ.
Khuôn mặt của Hắc Long Vương méo mó một cách tàn khốc.
“Hoa Sơn… Phái?”
"Tiểu Gia Chủ!"
Bạch Thiên nhận thấy bộ dạng thảm hại của Nam Cung Độ Huy, đã cắn chặt môi.
Hắn ta căm phẫn nhìn Hắc Long Vương như thể muốn dùng ánh mắt đó giết người, và ngay lập tức hét lớn.
"Hãy giúp Tiểu Gia chủ, ngay lập tức!"
"Vâng!"
Những kiếm tu Hoa Sơn nhận lệnh, xông vào Thủy Lộ Trại đã phá vỡ hoàn toàn trận pháp vì mải dồn những người còn lại của Nam Cung Thế Gia.
"Tránh ra! Mấy tên khốn này!"
Lần này cũng không ai khác, người dẫn đầu vẫn là Chiêu Kiệt, bắt đầu hung bạo vẽ những bông hoa mai rực rỡ.
Đó là khoảnh khắc chiến trường đẫm máu một lần nữa rung chuyển.