Chapter 1583. Vậy rốt cuộc là ai? (3)
Bịch! Bịchhhhh!
Bàn chân nhỏ bé không ngừng đạp xuống đất.
“Kiiiiiiiii!”
Bạch Nhi biến thành tia bạch lôi theo đúng nghĩa đen, lao đi trên vùng đất rộng lớn với tốc độ khủng khiếp. Nó liên tiếp nhảy qua tảng đá nhô lên trên mặt đất, thoăn thoắt tránh cây cổ thụ chặn phía trước.
Vùuu!
Và sau đó là bóng của mấy người chạy phía sau.
Lưu Lê Tuyết chạy với vẻ mặt vô cảm, Thanh Minh với biểu cảm cứng nhắc, Tần Kim Long và Lý Tống Bạch với khí sắc mệt nhọc.
"Khoan, khoan đã..."
Khuôn mặt của Lý Tống Bạch đầm đìa mồ hôi. Hắn vừa nhìn chằm chằm vào lưng của những người đang chạy phía trước, vừa liên tục thở hổn hển trong miệng.
Tim hắn như muốn nổ tung và đôi chân không còn cảm giác. Ngay cả khi ở trạng thái bình thường, thì đây cũng là một việc quá sức. Thật vô lý khi hắn phải duy trì tốc độ này trong khi cơ thể đang bị thương.
Đúng là Thanh Minh đã nói rằng hắn sẽ mặc kệ người nào bị tụt lại phía sau, nhưng Lý Tống Bạch không ngờ được rằng Thanh Minh lại dốc toàn lực để chạy như thế này.
‘Tại sao?’
Hắn không thể không nghi hoặc. Rốt cuộc là vì cớ gì mà gấp gáp vậy?
Hắn biết tình hình cấp bách. Nhưng nếu xét tình hình như tin họ nhận được thì không phải thắng thua đã rõ ràng sao?
Cho dù Vạn Nhân Phòng và Hắc Quỷ Bảo có mạnh đến mức nào đi chăng nữa thì đối phương vẫn là Thiếu Lâm, Bàng Gia và Không Động. Nếu chỉ nhìn vào lực lượng thì Cửu Phái Nhất Bang không thể nào thất bại.
Hơn nữa, vùng đất Hồ Bắc nơi họ giao chiến là một đồng bằng rộng lớn. Nếu là nơi không có địa hình mà Trường Nhất Tiếu có thể lợi dụng thì chẳng phải là thắng bại đã rõ như ban ngày hay sao?
'Nhưng mà sao lại gấp gáp vậy nhỉ?''
Rốt cuộc hắn nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra?
“Đạo trưởng..."
Khoảnh khắc Lý Tống Bạch vươn tay ra để gọi Thanh Minh, ai đó đã đánh mạnh vào hắn.
“Sư huynh?”
Là Tần Kim Long.
Hắn ta quả nhiên trông cũng có vẻ mệt nhọc, nhưng khác với Lý Tống Bạch, đôi mắt hắn ta tràn đầy tính hiếu thắng.
"Phát ra tiếng rên rỉ chính là thừa nhận thua cuộc!"
“….”
"Chúng ta là Tông Nam."
Nghe thấy lời nói như lưỡi dao, Lý Tống Bạch cắn chặt môi.
Hắn nói đúng. Ở đằng kia không chỉ có Thanh Minh, mà cả Tuệ Nhiên và Lưu Lê Tuyết cùng chiến đấu với hắn cũng đang chạy phía trước.
Lời biện minh rằng đang bị thương thật hèn nhát.
"Dù có chết đệ cũng sẽ bám theo".
“Ngậm miệng lại và chạy đi!"
"Vâng!"
Khuôn mặt của Lý Tống Bạch lại tràn đầy quyết tâm vững chắc.
Nếu là bình thường thì Thanh Minh sẽ quay lại nhìn những người đang chạy mệt nhọc như họ vài lần, nhưng bây giờ hắn chỉ cố định ánh mắt về phía trước.
Rắc.
Thanh Minh cắn chặt môi và chửi thề trong lòng.
‘Đồ ngu!’
Hắn đã dự đoán rằng lần này Pháp Chỉnh sẽ không im lặng. Tuy nhiên, hắn không thể ngờ rằng ông ta sẽ nhảy cẫng lên gấp gáp mà không nhìn lại phía sau như thế này.
"Thí chủ."
Lúc đó, giọng nói nghiêm trọng của Tuệ Nhiên thoáng qua tai.
"Tiểu tăng đã cố gắng không hỏi nhưng..."
Ngay cả khi đã mở lời, Tuệ Nhiên vẫn chần chừ không nói hết câu. Có phải vì quá ồn ào không? Hay là vì sợ nghe câu trả lời?
“… Thắng thua sẽ thế nào?"
Giọng nói giống như có gì đó chặn ở họng và khó khăn lắm mới thoát ra được. Khuôn mặt Thanh Minh trở nên cứng nhắc hơn.
"Dù vậy… lực lượng… xét về lực lượng thì Cửu Phái Nhất Bang chắc chắn…”
"Chiến tranh không chỉ là lực lượng.”
Một giọng nói lạnh lùng và vô cảm phát ra từ miệng Thanh Minh.
Tuệ Nhiên nhắm chặt mắt lại.
Hắn cũng đã biết điều đó. Tuệ Nhiên hắn sao mà không biết cho được.
Nếu tất cả các cuộc chiến tranh trên thế gian này đều phân thắng bại dựa vào lực lượng, thì Thiên Hữu Minh chưa bao giờ giành được chiến thắng mới là điều bình thường.
Lực lượng chỉ là một trong những yếu tố quyết định thắng bại.
"Vậy thì...;
"Ta đi trước đây."
"Vâng?"
Vùuuuuuu!
Trong khoảnh khắc đó, Thanh Minh dẫm chân xuống đất và phóng lên như thể biến thành tia sáng.
"Sư điệt!"
“Kiiiiiiii!”
Lưu Lê Tuyết và Bạch Nhi ngạc nhiên gọi hắn, nhưng Thanh Minh không quay đầu lại mà càng chạy nhanh hơn về phía trước như thiểm điện.
Rắc.
Răng cửa bặm sâu vào môi dưới.
‘Tà Bá Liên bất lợi ư?’
Bất lợi về lực lượng. Thậm chí nếu đối đầu ở một nơi như vậy thì đương nhiên chúng sẽ không có cơ hội chiến thắng.
‘Làm gì có chuyện tên điên đó không biết điều ấy chứ?'
Mọi người có vẻ coi hắn ta là một con quỷ bốc đồng điên cuồng, nhưng thực tế Trường Nhất Tiếu là một thợ săn điềm tĩnh tới mức hắn giữ im lặng suốt nhiều năm để nắm bắt thời điểm hắn ta muốn.
Tên đó đã di chuyển à? Đến vùng đất mà bất lợi cho bản thân hắn ư?
Nhất định phải có gì đó. Điều gì đó mà cả Thanh Minh, cả Pháp Chỉnh đều không thể tưởng tượng được.
‘Tên khốn kiếp!'
Chắc chắn Pháp chỉnh cũng biết, nhưng vì lòng ham hư danh mù quáng nên ông ta đã tự mình bước vào tử địa.
'Nhanh hơn nữa!'
Bịchhhh!
Hắn dồn hết nội lực vốn có. Chạy đến vùng đất phía Tây cuồn cuộn những đám mây đen đủi.
***
"Khư ặcc!”
Trái tim như sắp nổ tung.
Máu nóng bắn ra từ tứ phía, cơn đau hấp hối chấm dứt cuộc sống đập vào màng nhĩ.
Hơi thở hổn hển có phải là do nội lực suy kiệt không?
Hay là do trái tim đập nhanh? Hay là do cái đầu muốn nổ tung?
"Ư aaaaa!"
Thanh đao kích động trong không trung lại chém bay đầu một người khác.
Họ đã nghe vô số lần trong đời. Rằng mạng sống của con người là thứ quý giá hơn bất cứ thứ gì. Đó là thứ quan trọng, không thể đánh đổi với bất kỳ giá trị nào trên thế giới.
Nhưng ít nhất thì không phải ở đây. Ở đây không phải là thế giới mà họ biết, cũng không có quy luật nào mà họ vẫn tuân theo.
Chỉ có duy nhất một thứ tồn tại ở nơi này. Đó là quy luật nếu không giết đối phương thì bản thân sẽ chết.
"Hộc! Hộc!"
Máu bắn vào mắt nhưng vẫn tiếp tục tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Máu của kẻ thù càng nhuộm đỏ thanh đao, thì vinh quang nhận lại càng lớn. Họ không còn cách nào khác ngoài việc không ngừng tìm kiếm con cừu hy sinh để thêm một giọt máu vào vinh quang đó.
Đó chính là lúc ánh mắt điên cuồng ấy dừng lại.
"Bá… Quân? "
Đó là một cảnh tượng không thể tin được.
Kẻ đã khiến mọi người rơi vào hố sâu tuyệt vọng từ lâu. Kẻ từ lúc nào đó đã trở thành mục tiêu của chiến trường điên rồ này.
Minh Chủ Tà Bá Liên, Bá Quân Trường Nhất Tiếu.
Bây giờ hắn ta đang tự mình chạy về phía này. Trên hai bàn tay hắn phừng phừng Diệm Cang (炎鋼) của Thanh Diệm Sát Cang (靑炎殺鋼) công pháp độc môn của hắn.
Ban đầu họ phủ nhận. Sau đó họ nghi ngờ.
Nhưng ngay khi mọi nghi ngờ được giải tỏa, máu của tất cả những người chứng kiến cảnh tượng đó bắt đầu nóng hơn bao giờ hết.
Ở đằng kia. Chỉ cần chém được đầu hắn là họ có thể giành lấy vinh quang không gì có thể so sánh!
“… Trường Nhất Tiếu."
Giọng nói của ai đó như tiếng rên rỉ lan rộng ra khắp chiến trường. Thậm chí dù xung quanh là những tiếng ồn khủng khiếp thì vẫn có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
"TRƯỜNG NHẤT TIẾUUUUUUUUUU!"
Âm thanh đó ngay lập tức trở thành tiếng gào thét.
Người ôm cừu hận, kẻ ôm oán thù, kẻ mất bản thân vì lòng tham, kẻ mê muội chính nghĩa cháy bỏng, người chấp nhận lòng tự tôn mặc cảm đớn hèn...
Tất cả những người đó bắt đầu hướng về phía Trường Nhất Tiếu như thèm khát. Họ đẩy và kéo những người đứng chặn phía trước ra không cần biết là quân ta hay kẻ thù.
"Mọi, mọi người làm gì vậy?"
Dòng chảy của chiến trường đã thay đổi nhanh chóng.
Chuyện này nghiêm trọng đến mức Tông Lợi Hình đang dẫn đầu, cũng thấy hoảng hốt. Những kiếm tu vững tin đi theo ông ta trong giây lát bắt đầu điên cuồng như những con bướm đêm bị lửa đốt cháy, khiến ông ta không thể không bàng hoàng.
"Bình tĩnh! Ôi, chết tiệt. Đã bảo là bình tĩnh mà!"
Tông Lợi Hình vội vàng hét lên, nhưng đã muộn rồi. Giọng nói của ông ta bị chôn vùi không còn chút dấu vết giữa chiến trường hỗn loạn.
Đến mức gần như ông ta không thể nghe rõ tiếng mình nói ra.
"Chuyện.....!!"
Tông Lợi Hình nắm lấy vai của đệ tử đang định đi trước và ném đi. Nhưng ông ta chỉ có hai bàn tay. Không thể ngăn chặn tất cả các đệ tử theo cách này.
Tông Lợi Hình ngơ ngác nhìn khuôn mặt đỏ bừng của các đệ tử bỏ lại ông ta và chạy lên trước. Không, thậm chí nhìn chúng như say rượu.
Tông Lợi Hình dần dần tái xanh mặt mũi.
‘Chuyện, chuyện này…?’
Không ai nghe lời ông ta cả. Lời nói không thể giải quyết được tình trạng này.
"Không được khiến đội hình sụp đổ!"
Ông ta vội vàng vừa hét lên vừa nhìn xung quanh.
Và đến lúc đó ông ta mới nhận ra.
Đội hình của Không Động vốn dĩ đã tạo thành hình dạng giống như mũi tên để xuyên thủng kẻ thù. Với đội hình đó, mệnh lệnh của ông ta không lý nào có thể được truyền đạt được đến tất cả mọi người, và hơn nữa đội hình đó cũng đã sớm tan rã từ bao giờ rồi.
Rốt cuộc là bị đảo lộn như thế này từ khi nào? Khi ông ta lao về phía trước? Khi ông ta không nhìn lại phía sau?
Trong khoảnh khắc, ông ta cảm thấy sợ sởn gai ốc và cảm giác kinh khủng chạy dọc sống lưng. Tuy nhiên, hàn khí trong chốc lát đã bị thổi bay bởi tiếng la hét.
"Chém bay đầu hắn đi! Cùng lắm cũng chỉ là tên Tà Phái thôi!"
“Tránh ra! Ta sẽ chém hắn!'
"Á!"
Miệng của Tông Lợi Hình từ từ mở ra.
Ông ta rõ ràng đã nghĩ. Rằng không chỉ Pháp Chỉnh, mà bản thân ông ta cũng có thể chém đầu Trường Nhất Tiếu.
Tuy nhiên, điều đó có nghĩa là những người khác cũng có thể chém đầu Trường Nhất Tiếu.
Giống như Tông Lợi Hình đã phá vỡ đội hình đã bàn bạc trước đó, những người khác cũng có thể phớt lờ mệnh lệnh của ông ta và nhắm đến Trường Nhất Tiếu.
Vì tất cả đều là… con người giống Tông Lợi Hình.
Võ giả là kẻ có thể sẵn sàng đặt cược cả mạng sống của mình vào thứ gọi là danh tiếng tầm thường. Những người đó có thể kiềm chế trước sự cám dỗ khủng khiếp này không?
"Không, không được bị cuốn vào mấy thủ đoạn của hắn!"
Tông Lợi Hình bây giờ đang gào thét về phía các đệ tử.
Tất nhiên là họ không nghe.
Tất cả đều đã nhìn thấy và nghe thấy. Hình ảnh Chưởng Phái của họ vi phạm nội dung đã cam kết và cuốn vào tham vọng.
Chỉ một lần thôi. Đây là cơ hội không đến lần thứ hai trong đời.
Đây là cơ hội vốn dĩ tuyệt đối sẽ không bao giờ, không thể nào trao cho họ.
Nếu không phải trong tình huống này, họ cũng biết tự lượng sức và thận trọng sống.
Nhưng nếu là bây giờ thì sao?
Đối thủ thậm chí chỉ là những tên Tà Phái lộn xộn không vướng víu.
Nếu vậy thì dù không phải là Chưởng Phái, chẳng phải họ cũng có khả năng chạm tới Trường Nhất Tiếu kia sao? Trong lúc hỗn loạn, chẳng phải họ cũng có khả năng để lại một vết thương trên người hắn, cũng có thể chém đầu hắn hay sao?
Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy đó là chiến công và vinh quang hiển hách tới mức mờ cả mắt.
Chẳng phải không có quy định nào nói rằng nhất định phải là Chưởng Phái mới được nắm lấy cơ hội này sao?
Mắt bị mờ đi. Bởi ngọn lửa trường bào đỏ thẫm như máu kia.
Trong mắt những con bướm mù quáng sẽ không bao giờ nhìn thấy cảnh tượng khác được nữa. Chúng chỉ nhìn thấy trường bào đỏ thẫm rõ ràng đến mức đau mắt và những đối thủ cạnh tranh khác đang đấu tranh với chúng.
“Ta, ta cũng...!
"Ta đây! Ta sẽ giết hắn!"
"Tránh ra!"
"Hahahaha!"
Tiếng cười lớn của Trường Nhất Tiếu càng kích động tham vọng bùng cháy của họ. Làm khao khát đó lan tỏa, cháy dữ dội hơn.
"Trường Nhất Tiếuuuuuuuuu!"
Chuyện này không chỉ xảy ra với Không Động.
"Ta bảo dừng lại!"
Bàng Diệp quả nhiên cũng không thể kiểm soát nổi Bàng Gia đã mất lý trí và trở nên điên cuồng.
Xét về mặt tu luyện bá đao, Hà Bắc Bang Gia vượt trội hơn hẳn Tà Phái. Đôi mắt của họ tràn đầy sự cuồng điên. Đó là tham vọng mà bản thân họ cũng không thể kiểm soát. Huống hồ là Gia Chủ có quyền lực yếu kém càng không thể nào khống chế được.
Phần đầu của đội hình chiếc chêm đã tan vỡ mỗi người một ý. Phần đầu của cây giáo xuyên qua kẻ địch xiêu vẹo và chẻ thành hàng chục nhánh, biến thành hình dạng không thể diễn tả.
Thanh đao của ai đó vượt qua sự hỗn loạn đó, cuối cùng bay về phía Trường Nhất Tiếu.
"Ta sẽ lấy đầu…"
Vèoooooo!
Đó là tốc độ khủng khiếp. Lưỡi của thanh đao sắc lẹm tiến thẳng về phía cổ trắng ngần của Trường NHất Tiếu.
Bùm!
Nhưng trong khoảnh khắc đó, đầu của kẻ phóng đao nổ tung. Não và máu tươi nổ ra như pháo hoa.
"Hừm."
Trong khoảnh khắc, xung quanh trở nên yên tĩnh một chút.
Tất cả mọi người đều nhìn rõ. Hình ảnh Trường Nhất Tiếu cau mày, nhẹ nhàng dồn một người đến cái chết.
Hắn ta lẩm bẩm.
"Ngươi làm bổn quân đau đấy".
Rồi hắn xem lòng bàn tay. Vì chặn thanh đao của đối phương nên lòng bàn tay có một vết thương nông.
Tạch.
Một giọt máu chảy từ lòng bàn tay trắng trẻo rơi xuống đất.
Trường Nhất Tiếu từ từ giơ tay lên nhìn vết thương và lấy lưỡi liếm vết thương đó. Đó thực sự là một cảnh tượng đáng sợ và khiến người khác kinh hãi.
Tuy nhiên, trong đầu của những người nhìn thấy cảnh tượng đó chỉ xuất hiện một suy nghĩ.
Chảy máu. Bị thương.
Cường giả đó cũng bị chảy máu bởi đao của một võ giả Bàng Gia bình thường.
Điều đó chẳng phải có nghĩa là kiếm của họ, đao của họ cũng có thể xuyên vào cổ con người đó sao!
"Ưaaaaaaaaaa!"
Cơn cuồng phong trước đây chưa từng có bắt đầu ập đến.
"Bình tĩnh đi! Lũ ngốc nghếch này..."
“Chưởng Phái!”
Lúc đó, ai đó đã kéo mạnh vai Tông Lợi Hình. Đó là trưởng lão Không Động.
“Ngài còn làm gì vậy?
"Ngươi không thấy..."
"Ngài đừng nói mấy lời ngu ngốc! Bình tĩnh gì chứ! Ngài nghĩ rằng trong lúc chúng ta bình tĩnh thì Thiếu Lâm hay Bàng Gia cũng ngồi yên à?"
Mắt Tông Lợi Hình run bần bật.
"Hãy đi ngay! Không Động chúng ta phải chém được đầu của tên đó! Không được nhường cho bất cứ ai!"
Tông Lợi Hình giật mình quay đầu lại nhìn.
Trong khi ông ta đang cố gắng hết sức để yêu cầu Không Động trấn tĩnh, thì những võ giả của Thiếu lâm và Bàng Gia đang chạy về phía của Trường Nhất Tiếu kia.
“Không, Không được. Vậy thì thế trận.. ...”
"Thật là bực mình!"
Cuối cùng, trưởng lão không thể chịu đựng được cảm giác thấp thỏm đó của Tông Lợi Hình, đã nổi giận đùng đùng.
"Chuyện đó thì có liên quan gì! Cuối cùng đây là cuộc chiến chém đầu tên đó! Dù mọi người chết hết nhưng nếu giết được kẻ đó thì chúng ta vẫn chiến thắng, còn nếu tất cả đều sống nhưng kẻ đó cũng sống sót thì cuộc chiến này coi như bại!"
"Ta, ta..."
"Hãy tránh ra đi! Vậy thì tại hạ cũng đi đây!"
Trưởng lão đẩy Tông Lợi Hình ra và chạy về phía trước. Tông Lợi Hình chỉ ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.
"Ưaaaaaa! Trường Nhất Tiếu!"
"Chết đi!"
Hàng chục thanh kiếm, hàng trăm lưỡi đao bay về phía Trường Nhất Tiếu. Trường Nhất Tiếu cười.
"Hầy, hầy....."
Và khoảnh khắc đó.
Roẹtttttttttt!
Diệm Cang (炎鋼) lam quang bao quanh Trường Nhất Tiếu càn quét dữ dội, cuốn trôi tất cả những người đang đổ xô vào hắn ta.
"Ưaaaaaá!"
Trông giống như một ngọn lửa màu xanh, nhưng tất cả đều là cang khí (鋼氣) ngưng tụ. Những người bị cuốn vào đó đều bị xé thành sáu mảnh và bắn ra ngoài một cách vô vọng.
"Cỡ này vẫn chưa được."
“À...
Trường Nhất Tiếu đột nhiên nắm lấy mặt của kẻ đang thẫn thờ đứng cứng đờ trước mặt hắn ta và thêm sức mạnh vào lòng bàn tay.
Phụt!
Giống như hoa đỏ rực nở trong lòng bàn tay hắn.
"Đừng lo."
Nhãn quan của Trường Nhất Tiếu bùng lên ánh kỳ quái.
"Bổn quân sẽ làm cho cái cổ này có giá trị hơn. Như các ngươi muốn.”
Trường bào đỏ thẫm bay phần phật, Trường Nhất Tiếu lại lao về phía trước.
Tiếng cười lớn ầm vang khắp chiến trường.
Hoa đỏ bắt đầu nở rộ đỏ rực khắp mọi nơi.
Đó là những bông hoa tham lam được nuôi dưỡng bằng máu và dục vọng.